Số 13 Phố Mink

Chương 2948: Tuyên án (2)




“Nhiệm vụ của ngươi, một là giao lưu với hắn, hai là nghĩ biện pháp cứu ra hắn,

ba là tốt nhất được hắn nhắc nhở. Cả ba việc đều cố hết sức đi làm, không kể

thứ tự.”

“Nhắc nhở?”

“Hắn lựa chọn ngủ say ở nơi đó chắc chắn là có mục đích.”

“Mục đích” nhẹ gật đầu,

Giật mình nói:

“Thì ra là thế.”

“Ta chỉ có thể dặn dò bấy nhiêu, đến lúc đó, ngươi nhìn tình huống cụ thể mà

làm, lúc trước ngươi làm việc đều rất không tệ, hi vọng lần này cũng có thể

giống vậy.”

“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

Tốc độ của cỗ xe chậm lại.

Ukunga xuất hiện ở ngoài cửa, sau khi hắn nhìn thoáng qua Karen thì đi đến

trước mặt Đại tế tự.

“Này, ta nói...”

Dùng từ mở đầu rất tuỳ ý, nhưng vào lúc này, Đại tế tự ngẩng đầu, nhìn về phía

hắn.

Trong chốc lát, phòng khách trong cỗ xe tràn ngập cảm giác ngột ngạt.

Trong hư vô tựa như có một đôi mắt vô hình hơi mở ra.

“Ngài chuẩn bị xong chưa?”

Giọng điệu Ukunga trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.

Đây không phải sợ, bởi vì Karen để ý đến ý thức của Ukunga đang không

ngừng quanh quẩn ngay tại nơi này, tựa như muốn tìm kiếm dấu vết chính xác

của đôi mắt kia.

Hắn hẳn là rất rõ ràng vị kia là ai, mặt ngoài cung kính, nhưng trên thực tế thì

vẫn đang càn quấy.

“Ngươi nên học hỏi học trò của mình một chút …về cái gì gọi là quy tắc.”

“Nếu như ta vẫn tuân thủ theo quy tắc mà nói, sợ là bây giờ đã không có cách

nào đứng nói chuyện trước mặt ngài.”

“Ngươi cảm thấy mình rất may mắn sao?” Đại tế tự hỏi.

“Ta...”

“Ngươi sống rất vui vẻ sao?”

“Vẫn ổn mà.”

Đại tế tự cười, nói: “Ta chỉ thấy, một con bò sát nhỏ đáng thương đơ cứng mà

không chết.”

Ukunga nhẹ gật đầu, sau đó đưa tay chỉ bên ngoài, nói: “Ta đã đưa Người Gác

Cổng đến.”

“Ừm.”

Ukunga quay người đi ra ngoài, dùng sức lắc lắc ống tay áo thần bào. Karen có

thể cảm giác rõ ràng được mối quan hệ vi diệu giữa Ukunga và Đại tế tự, không

chỉ là đến từ phương diện Đại tế tự và Trưởng Lão Thần Điện mà còn có

phương diện khác.

Ukunga vẫn đang luôn khắc chế, hắn cực kỳ sợ hãi, nhưng lại muốn giả bộ bộ

dáng như cực kỳ không quan trọng cực kỳ tùy tiện để đi trêu chọc.

Chỉ sau chốc lát, ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ.

Trên đầu đội dải lụa đen, mặc váy dài màu vàng, lộ ra vẻ ung dung cao quý.

Nhưng mà dựa theo lễ nghi, bà ta dừng bước lại, trước hết lấy mạng che mặt

xuống.

Trên mặt của bà ta mấp mô những vết loét, thỉnh thoảng có bọc mủ màu trắng

đang nhô lên.

Karen hành lễ với bà ta: “Người Gác Cổng.”

Người tới chính là Người Gác Cổng của Luân Hồi Thần Giáo - Romir. Simosen.

Số lần Karen tiếp xúc với bà ta cũng khá nhiều, trên Đảo Ám Nguyệt bà ta ra

tay cứu một hậu bối trong tộc từ trong tay Karen, khi ở trong Cánh Cổng Luân

Hồi, mình còn cướp đi Thiên Mị từ trong tay bà ta.

A không, Người Gác Cổng ở trong Cánh Cổng Luân Hồi hình như không phải

bà ta, nhưng bây giờ …lại là bà ta. Bà ta dung hợp với Người Gác Cổng của thế

giới trong Cánh Cổng Luân Hồi.

Hiện nay, rất nhiều thần quan Luân Hồi, đều bởi vì dung hợp với thần quan

trong Cổng mà trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.

Romir trước hết hành lễ với Đại tế tự đang ngồi: “Đại tế tự.”

Đại tế tự nhẹ gật đầu, đưa tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh, nói: “Người Gác Cổng,

ngồi đi.”

Romir ngồi xuống, sau đó bà ta mới nhìn về phía Karen, cười nói: “Người trẻ

tuổi lúc ở trên Đảo Ám Nguyệt, bây giờ cũng đã chín chắn.”

Làm bên thấp hơn nên chủ động tìm kiếm chủ đề.

Đại tế tự cũng phối hợp mà hỏi thăm: “Đã từng gặp mặt sao?”

“Đã từng gặp, khi ấy hai cái tiểu bối đánh nhau, ha ha, ta thiên vị.”

Đại tế tự hỏi: “Lúc ấy còn có ai?”

Romir hồi đáp: “Lúc ấy Hồng Y Giáo Chủ Creed đang ngồi trò chuyện cùng với

ta.”

Đại tế tự nhẹ gật đầu, nói với Karen: “Có nghe không, ngươi phải cảm ơn Creed

cho tốt.”

Giữa giáo hội, chỉ cần có thể bảo đảm việc che giấu tuyệt đối thì sẽ không bị

phát hiện, không ai sẽ bỏ qua việc thuận tay xử lý thế hệ trẻ ưu tú của đối

phương.

Cho dù là quan hệ giữa hai giáo rất tốt cũng không phải ngoại lệ.

Mà Karen thiếu chút nữa bị xử lý thì đang châm trà cho người thiếu chút nữa đã

xử lý mình.

Romir phát ra một tiếng cảm khái: “Vẫn còn rất trẻ trung a.”

Đại tế tự nói: “Nhưng cánh đã cứng.”

“Đúng vậy, không gãy được, cũng không dám gãy.”

Giống như lúc trước Karen ngồi xe ngựa của Người Cầm Roi cùng đến văn

phòng Người Cầm Roi ăn cơm, hôm nay anh xuất hiện trong xe của Đại tế tự,

cũng là một sự tán thành đối với thân phận.

Người ngoài không biết Đại tế tự đang chuẩn bị để Karen đi chấp hành một

nhiệm vụ có tỉ lệ tử vong vô cùng cao, cho dù ở trong mắt của Romir thì đây

cũng là sự dìu dắt và bồi dưỡng của Đại tế tự dành cho người trẻ tuổi rất nổi

tiếng trong Trật Tự Thần Giáo những năm gần đây.

Lần một lần hai thì còn tốt, nếu là về sau càng nhiều lần thì sợ rằng định vị thân

phận của Karen sẽ từ người nối nghiệp Người Cầm Roi biến thành người nối

nghiệp Đại tế tự.

Romir nói: “Ngược lại là bên phía Luân Hồi Thần Giáo chúng ta càng ngày

càng ít đi những người trẻ tuổi đáng để chú trọng.”

Một hồi chiến tranh giữa Luân Hồi và Trật Tự, tiếp theo đó là chiến tranh giữa

Luân Hồi và Nguyệt Nữ, lại thêm sự hao tổn vì hoàn cảnh phức tạp trong giáo,

mấy năm qua, Luân Hồi Thần Giáo đã hao tổn một lượng lớn thần quan trẻ tuổi.

Quá nhiều người vốn nên nở rộ hào quang trong tương lai, đã tổn thất trên chiến

trường, ngay cả thi thể cũng không tìm được.

Đại tế tự lắc đầu, nói: “Chim ưng con ưu tú là được rèn luyện ra từ dưới điều

kiện khốc liệt, cũng không phải được bảo bọc dưới cánh chim.”

“Trật Tự đương nhiên có thể nói ra lời như vậy, nhưng đối với Luân Hồi chúng

ta thì rất khó.”

Đại tế tự cầm lấy xì gà, không nói thêm gì nữa.

Romir bưng tách trà lên cũng không nói gì thêm.

Karen quan sát châm nước và đưa thuốc, trong trường hợp này, cũng không cần

anh đi làm nóng bầu không khí.

Nhưng mà trong lòng Karen vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Có thể là bởi vì khi trước Ukunga tác động ảnh hưởng đến cảm giác trong lòng

của anh đối hoàn cảnh không khí nơi đây.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vai vế của Ukunga đặt trong Trật Tự Thần Điện

đều nằm trong nhóm cao nhất, hai vị đang ngồi uống trà gặp mặt trước mắt này

là người có thể chi phối một Thần Giáo chính thống, tiệc trà nay đã là quy cách

cao cấp nhất trong giới giáo hội.

Người lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặt trước là Romir, bà ta mở miệng nói:

“Ta lo lắng rằng sau khi Trật Tự giải quyết xong Sinh Mệnh thì mục tiêu kế

tiếp, sẽ là Luân Hồi chúng ta.”

“Không cần lo lắng vấn đề này, bởi vì Luân Hồi đã bị Trật Tự đánh.” Romir khẽ

nhíu mày, gượng cười, khuôn mặt của bà ta bây giờ ngược lại là cực kỳ thích

hợp với cái biểu tình này.

Karen thì rất bình tĩnh mà châm thêm trà nước, nhưng trong lòng đã không nhịn

được mà cười, đây quả thật là cách hai vị nhân vật “Giáo tôn” đối thoại sao.

Romir thở dài: “Mục tiêu của Trật Tự chẳng phải là nhằm vào Thần linh sao?”

“Sao có thể, chủ ta cũng là Thần linh.”

“Được rồi, thật ra ta không có lựa chọn nào khác, Luân Hồi chúng ta cần chuẩn

bị sẵn sàng trước khi chủ ta trở về, để có thể dâng lên cống phẩm cần thiết.

Bất kể mục tiêu tiếp theo của Trật Tự có thể sẽ biến thành Luân Hồi hay không

thì Luân Hồi ta đều phải làm như thế.

Nhưng …

Luân Hồi chúng ta thật ra cũng nguyện ý tiếp nhận dàn khung thế giới của Trật

Tự, ta tin tưởng chủ ta vĩ đại cũng nguyện ý đứng vào hàng ngũ của phe Thần

Trật Tự trong kỷ nguyên kế tiếp.”

Đại tế tự nhẹ nhàng vẩy đi tàn thuốc xì gà,

Hỏi:

“Việc của Thần nào đến lượt chúng ta quyết định?”

“Ngài nói đúng.”

Cỗ xe có vẻ như đang hạ xuống, nhưng mà vào lúc này, một bóng người khác

xuất hiện ở cổng, là một ông lão nhìn có vẻ rất “trẻ tuổi”.

Giáo tôn của Nguyên Lý Thần Giáo - Seaforth.

Karen từng gặp hắn ở nghi thức tưởng niệm cử hành ở Ky Sĩ Đoàn thứ nhất, lúc

ấy hắn đứng ở bên cạnh Đại tế tự.

Đại tế tự đứng người lên, Romir cũng đi theo.

Seaforth cực kỳ bất mãn nói: “Trước lúc xuất phát thì ngươi đến đón ta hoặc là

để cho ta tới Thần Điện công vụ để cùng ngồi xe cũng không sao, tại sao đã mời

ta đến mà còn để đến lúc ta gần đến rồi còn gọi ta lên xe, thật sự là quá phiền

phức.”

Đại tế tự nói: “Có chút mưu đồ bí mật phải che giấu ngươi.”

“Che giấu ta?” Seaforth nhìn Romir một chút, cười nói, “Nhìn thấy Người Gác

Cổng ngồi ở đây thì ta cũng đã hiểu rồi.”

Seaforth ngồi xuống, liếc qua Karen, nói: “Cà phê.”

“Được rồi.” Ngay sau đó, Seaforth nhìn về phía Romir ngồi đối diện, hỏi: “Luân

Hồi các ngươi còn chưa thông qua lời thỉnh cầu nghiên cứu từ Nguyên Lý Thần

Giáo chúng ta sao?”