“Ha ha.”
Hào quang bị thu vào, tiếng cười quen thuộc truyền ra.
Vị trưởng lão xuất hiện chính là Ukunga.
Đối với vị này mà nói thì không trực tiếp hóa thành hào quang bay vào trong
Thần Điện công vụ là đã rất tôn trọng Giáo Đình rồi.
Ukunga đi lên, Karen đi xuống dưới.
Ukunga dừng bước lại, Karen lại bước xuống thêm hai bậc, hành lễ với Ukunga:
“Chào thầy.”
Ukunga tò mò hỏi: “Sao lại ra ngoài làm gì?”
“Thưa thầy, báo cáo công việc xong thì tất nhiên phải đi ra.”
Ukunga giơ tay lên, vỗ tay phát ra tiếng.
Mobiteng thấy thế, khóe miệng không khỏi giật giật, đang đứng trên bậc thang
của Thần Điện công vụ mà lại bố trí kết giới để nói thầm … thì người bình
thường, thật đúng là không làm ra được loại chuyện như thế này.
“Ngươi biết tiếp theo Đại tế tự sẽ đi đâu không, ta đến là để đón hắn đi cùng.”
“Biết.”
“Đi vào với ta.”
Karen lộ ra nụ cười rất lễ phép, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Tốt xấu gì thì cũng là đệ tử của ta, nên tranh thủ cơ hội vẫn phải giúp ngươi
tranh thủ, cứ vỗ mông ngựa (nịnh hót) của Verden mãi cũng không có tác dụng,
cho dù có vỗ cho hắn bầm tím thì cũng không bằng vỗ của Đại tế tự cho đỏ
lên.”
“Đây là cái lời ví von kỳ diệu gì thế?”
“Người cũng hiểu ý ta mà, không phải ngươi đã nói sao, tương lai của ngươi là
muốn làm Đại tế tự, người thầy như ta phải giúp “con trai thân yêu” tiến bộ.”
“Ngươi là đang đẩy ta vào trong hố lửa đấy.”
“A, ta rõ ràng là nhét ngươi vào trong họng pháo Ma Tinh để bắn lên trời mà.”
Ukunga giải trừ kết giới, đưa tay bắt lấy cánh tay Karen, cưỡng ép lôi kéo
Karen quay trở vào trong Thần Điện công vụ.
Karen không muốn đi vào, nhưng hắn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể
nhắc nhở: “Trò đùa này cũng không vui đâu.”
“Chỗ đó rất thú vị, ngươi không nhìn thấy thì thật đáng tiếc.”
“Thật ra cũng không đáng tiếc là bao.”
“Ngươi thì biết cái gì, ngươi đã trải đời được bao nhiêu?”
Trở lại đại điện, dòng nước bị đẩy ra, Karen lại bị lôi kéo trở về cái chỗ bàn trà
kia.
Đại tế tự không ngẩng đầu, yên lặng xem sách.
Ukunga đi đến, trực tiếp ngồi xuống trên ghế sa lon trước mặt Đại tế tự, chỉ chỉ
vào Karen đi theo ở phía sau, nói:
“Hắn là đệ tử của ta, ngài ít nhiều gì cũng phải nể tình ta, dìu dắt nâng đỡ hắn
hơn.”
Đại tế tự lật một trang sách, nói: “Ngươi có tin là trong lòng của đứa học trò này
của ngươi bây giờ đang mắng ngươi không.”
“Ta thấy không sao cả.” Ukunga lấy một quyền trục ra từ trong thần bào, vứt
xuống trên bàn trà, nhìn Đại tế tự, “Đây là thứ ngài muốn, ta cho ngài, nhưng ta
có một điều kiện.”
“Điều kiện là hắn sao?”
“Đương nhiên, về sau khi vị trí này trống thì để hắn ngồi một chút.”
Đại tế tự cười, hỏi: “Ngươi xem vị trí Đại tế tự này như cái gì rồi?”
“Hắn cực kỳ thích hợp với vị trí này.”
“Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Ta là bạn tốt của Protaras, ta cảm thấy hắn giống Protaras, vậy đã được chưa?”
Đại tế tự nhắm hai mắt.
Karen rõ ràng, bây giờ Đại tế tự chắc chắn đang tức giận, hắn cũng đang thể
hiện sự tức giận này.
Còn về quyển trục mà Ukunga vừa lấy ra kia, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là
phương pháp mà Ukunga dung hợp với Thần khí để sống đến bây giờ, bởi vì
Ngọn Giáo Vĩnh Hằng từng nói cho mình, Đại tế tự muốn sống một nghìn năm.
Nhưng ngàn vạn lần không nên, không nên bàn điều kiện với Đại tế tự như thế
này.
Ukunga không chỉ giẫm trúng toàn bộ mìn dưới đất mà còn lại đang điên cuồng
dùng sức dậm chân.
Xem như lúc trước có chọn Siti làm thầy thì Siti cũng rất khó để tạo ra hiệu quả
xấu như thế này.
Đại tế tự từ từ mắt ra, nói: “Trong cả một cái Thần Điện, dám nói lời như vậy
với ta cũng chỉ có mỗi mình ngươi.”
“Đừng nói như vậy, chỉ là ở chỗ này thôi, ra khỏi đây đứng trước mặt người
khác thì ta cũng sẽ cực kỳ cung kính đối với ngài.
Còn nữa, trên đời này, có thể để cho ta dùng kính ngữ xưng hô thì trước mắt
cũng chỉ có một vị là ngài.
A, thời gian sắp đến, ta chuẩn bị một chút, sau đó ngài đi ra là được, ta sẽ chờ
ngài ngoài cửa chính của Vườn Sinh Mệnh.”
Ukunga đứng người lên, hành lễ với Đại tế tự có chút qua loa rồi đi ra ngoài.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu Karen cùng hắn rời đi, nhưng Karen đứng không
nhúc nhích.
“À.”
Ukunga cười một tiếng, không có để ý tới, tự mình đi ra.
Ở chỗ bàn trà chỉ còn lại Đại tế tự cùng Karen.
Ánh mắt Đại tế tự nhìn về phía hộp xì gà, Karen chủ động đi tới, mở hộp, cắt xì
gà, điểm đốt, sau đó đưa đến.
Đại tế tự hút một hơi, từ từ phun vòng khói ra, nói: “Hắn đối với ngươi thật sự
rất tốt.”
Karen nhẹ gật đầu.
“Nhớ kỹ chuyện Verden đã dặn dò ngươi sao?”
“Thuộc hạ nhớ kỹ.”
“Biết nên làm như thế nào sao?”
“Thuộc hạ sẽ lo liệu ý chỉ của ngài.”
“Thế nhưng như thế thì ngươi sẽ hại hắn, món đồ mà hắn muốn cướp lấy kia rất
quan trọng với hắn, nhưng ta, cũng không muốn để hắn lấy được, cho nên, ta để
ngươi đi giúp đối thủ của hắn, ngươi cũng đồng ý phải không?”
“Thuộc hạ sẽ lo liệu ý chỉ của ngài.”
“Không một chút do dự?”
“Không có, ngay cả đám tiền bối Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, đều rõ ràng sau khi tỉnh
dậy sẽ tuân theo ý chỉ Đại tế tự, thần quan Trật Tự còn sống, sao có thể không
hiểu rõ đạo lý này.”
“Có từng nghĩ tới bản thân sẽ vì vậy mà hối hận không?”
“Tuyệt đối sẽ không.”
“Ha ha.” Đại tế tự cười, buông xì gà xuống, “Hiện tại, ngươi đúng là có chút bộ
dáng giống Verden.”
Karen đưa tay nhận xì gà, đưa nó đặt ở trên gạt tàn thuốc, không có nói tiếp.
“Làm tốt chuyện này, mọi thứ như cũ; chuyện này nếu không làm tốt thì ngươi
đi tìm chỗ nào đó mà yên tĩnh tu hành đi thôi, đây cũng là ý của hắn.”
Hiển nhiên, Đại tế tự đã nhìn ra, Ukunga không hy vọng Karen tiếp tục nhậm
chức trong Giáo Đình, mà là hi vọng hắn chuyên tâm tu hành, hành vi trước đó
rõ ràng là đang cố ý hủy đi con đường làm quan của Karen.
Karen nói: “Xin ngài yên tâm, nhất định thuộc hạ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Đại tế tự đứng người lên vừa đi ra ngoài vừa nói:
“Cùng đi đi.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Đại tế tự đi ở phía trước, Karen theo ở phía sau.