“Ta làm như vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ?”
“Đúng vậy, ngươi làm như thế, có ý nghĩa gì đâu?” Bamifu mở ra hai tay, “Sau
khi tỉnh dậy cũng chỉ có thời gian ba ngày, thế mà ngươi còn đang che giấu
năng lực, ta không nghĩ ra động cơ của ngươi ở chỗ nào. Trừ phi thời gian mà
ngươi thức tỉnh cũng không chỉ có ba ngày.”
“Ngươi càng nói càng đi xa.”
“Người của thế hệ này không sống qua thời đại có Thần, nhưng chúng ta đã trải
qua, cho nên chúng ta rõ ràng, những chuyện nghe có vẻ càng không hợp thói
thường thì ngược lại càng đến gần với sự thật.”
Bamifu dừng một chút, bỗng nhiên nhíu mày, lập tức ngửa cổ ra sau, nhìn
Dikno:
“Ngươi được chọn trúng rồi?”
“Có ý gì?”
“Không có ý gì.”
Bamifu đưa tay vỗ vỗ bả vai Dikno, “Thay ta chuyển lời ca ngợi thành tín nhất,
mặc dù khi ta còn sống thì tác phong sinh hoạt không được tốt lắm, nhưng tín
ngưỡng của ta tuyệt đối không có vấn đề.”
Dikno nhìn Bamifu, không nói chuyện.
Đều là quan chỉ huy ưu tú trong kỷ nguyên trước, nhân vật cấp Đoàn trưởng, mà
lại chỉ nhìn trên lý lịch thì Bamifu càng tốt hơn.
Chỉ cần bắt được cái điểm quan trọng là “Dikno đang che giấu năng lực”, cưỡng
ép suy luận ra một cái khả năng thì mọi chuyện đều thông suốt.
Dù gì thì cũng chỉ có chủ tối cao vô thượng mới có được quyền năng ban lại cơ
hội sống lần thứ hai.
Tín đồ trong kỷ nguyên này cúng bái Trật Tự Thần Điện, chỉ vì nơi đó theo
truyền thuyết là nơi gần với Thần nhất.
Còn năm xưa thì nếu bọn họ có biểu hiện tốt đẹp, lập được công lớn là có thể có
cơ hội được các “vị” kia triệu kiến.
Bamifu: “Đây chính điểm khác biệt lớn nhất của người trong thời đại Thần linh
và người trong thời đại này, tư duy của chúng ta không có gông cùm xiềng xích.
Dikno bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Ngươi không cảm thấy hạnh phúc sao?”
“Hạnh phúc?”
“Ngươi nhìn bây giờ xem, ngay cả tín đồ của Thần Giáo… đều đã quen với việc
không có Thần tồn tại.”
“Ngươi nói rất đúng, thay ta ca ngợi nhiều một chút, phải chân thành, tốt nhất
thì có thể nêu tên của ta ra, tạ ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Đây xem như là nửa chấp nhận.
“Ngâm bồn tắm không? Ta cho người chuẩn bị nước rồi.”
“Ừm.”
Bamifu và Dikno đi tới khu nghỉ ngơi, nơi này kết nối với một cái thế giới nhỏ
khác, phong cảnh bên trong tươi đẹp, còn có hai cái suối nước nóng.
Bên cạnh suối nước nóng còn trưng bày đồ ăn, rượu vô cùng quý giá.
Nếu như cần thì thậm chí còn có thể chuẩn bị gái điếm.
Đúng vậy, dựa theo nhu cầu yêu thích, thần quan của Xu Cơ Viện có thể lập tức
thông qua trận pháp dịch chuyển để tìm đối tượng lý tưởng cho ngươi, tín đồ nữ
thần Mills cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng rất vui lòng kiếm thêm
một phần thu nhập đặc biệt này.
Đây coi như là quy cách “Đãi ngộ nghỉ hưu” cao nhất trong Thần Giáo, điểm
trừ duy nhất là chi phí đắt đỏ, ưu điểm là có tác dụng trong khoảng thời gian
ngắn ngủi.
Bamifu và Dikno cởi thần bào, từng người bước vào ao nước nóng.
“Ta rất tò mò, khi ngươi còn sống thì….”
“Sau khi chết.”
“Sao làm được vậy?”
“Cứ như vậy mà đến thôi.”
“Được rồi, ta không hỏi, ta muốn rời đi một cách thoải mái. A, đúng rồi, tang lễ
của ngươi là được tổ chức cùng với ta đúng không?”
“Tang lễ khác biệt.”
“Có thể thay đổi đến cùng một chỗ sao, mặc dù cứ nói ta và ngươi kém tuổi
nhau rất nhiều, nhưng trong hai ngày làm việc này để chúng ta như bạn cũ gặp
mặt.”
“Có thể.”
“Tạ ơn, nhưng mà, vậy ta có thể …”
Bamifu vỗ tay phát ra tiếng, một con quạ đen rơi xuống, “Hoạt động ngoài giờ
bị huỷ bỏ.”
Quạ đen bay ra ngoài.
Dikno hỏi: “Ngươi chuẩn bị hoạt động ngoài giờ gì vậy?”
“10 thần quan nữ của Mills Giáo, tiền đặt cọc rất cao.”
“Vậy thì không phải là đáng tiếc sao?”
“Không đáng tiếc, thật sự không đáng tiếc, ha ha, ha ha ha ha ha!”
Bamifu đập lên mặt nước, giống như là đứa trẻ tinh nghịch.
Đợi đến sau khi hắn yên tĩnh lại thì vừa bưng ly rượu đỏ vừa uống vừa nói: “Ta
có chút hâm mộ những cái tên còn đang ngủ say kia, chắc là bọn hắn có thể đợi
được đến khi chủ ta triệu hoán, đi theo chủ ta mà chinh chiến.”
Dikno thở dài: “Ta không có sở trường trong việc an ủi người khác.”
“Ta có thể hiểu, ta cũng không cần ngươi an ủi, cho dù có nhiều khúc mắc đến
đâu thì chỉ cần suy nghĩ đến chủ ta thì có thể tiêu tan.”
Dikno đập nước lên trên mặt, thầm nghĩ: Chủ ta có vẻ rất biết cách an ủi người
khác.
Sau khi ngâm mình, dùng bữa ăn xong, hai người nằm song song trên đồng cỏ
dọc suối nước nóng.
Không có quá nhiều lời nói, không có cảm xúc phấn khởi, vào lúc này hai người
đều muốn yên tĩnh, một người yên tĩnh chờ đợi sự kết thúc, một người yên tĩnh
chờ đợi sự bắt đầu.
…
Một chiếc xe ngựa đến từ thành phố York, đi tới trước cổng Giáo Đình, lúc sắp
kiểm tra an ninh thì Karen nhìn thấy Vigulin.
Vigulin mỉm cười bước lên trước, cực kỳ cung kính nói: “Thưa ngài, ta đến sắp
xếp giúp ngài tiến vào Thần Điện.”
Hôm nay, Đại tế tự sắp tự mình tổ chức buổi họp báo, Karen không nhận được
lời mời tham dự, nhưng nếu Karen đã muốn đến thì chắc chắn cũng có thể đến.
Người Cầm Roi đã đến, sau khi biết tin Karen dịch chuyển đến thì Vigulin tự
động tới chờ.
“Rất xin lỗi, ngươi hiểu lầm, ta đến Giáo Đình là vì chuyện khác.”
“Chuyện này...”
Vigulin sửng sốt một chút, bà ta không hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì có
thể quan trọng hơn so với việc tham gia buổi họp báo của Đại tế tự.
Thật ra đối với Karen mà nói, buổi họp báo này rất quan trọng nhưng lại cũng
không quan trọng, bởi vì anh đã rõ ràng Đại tế tự sẽ công bố việc gì trong buổi
họp báo, cho nên nếu mình đi tham gia mà nói, chẳng qua là gia tăng thêm một
chút cảm giác vinh dự khi tham gia vào sự kiện lịch sử, trên bản chất thì cũng
không có gì khác biệt so với người đời sau của mấy nghìn năm, mười mấy
nghìn năm nữa đến tham quan nơi này.
Nói một cách khách quan thì vẫn có một chuyện khác quan trọng hơn, anh
muốn đi đón quan chỉ huy mà mình tự chọn.