Số 13 Phố Mink

Chương 2933: Cùng tồn tại (1)




Ngón tay Ánh Sáng mang theo sức mạnh Thần tính khi thấm vào trong cơ thể

của Neo thì đồng thời còn tạo thành một vòng tròn ánh sáng đặc biệt giống như

là một vầng thái dương nhỏ đang nhô lên trên mặt biển.

Điều này khiến cho Connor không thể không bắt đầu gia cố Khiên Bảo Hộ

nhằm phòng ngừa khí tức tràn ra ngoài.

Pall thì có chút bất mãn nói: “Ai, theo ta gần hai trăm năm cũng chưa từng thấy

nó sáng như thế bao giờ meo.”

Giống như là đứa con mà mình vất vả nuôi nấng, sau khi thành niên thì cha mẹ

ruột của người ta đứng trước mặt ngoắc ngoắc ngón tay thì không chút do dự

nào mà đi theo.

Philomena hỏi ngược lại: “Bây giờ đưa cho cô thì cô dám giữ nó à?”

“Ta sẽ bị thanh tẩy trong nháy mắt, không đúng, hẳn phải gọi là bị Ánh Sáng

hoá.” Pall rất thành thật, “Cũng chỉ có Karen có thể tiếp xúc gần với nó.”

“Vì cái gì lần thức tỉnh này chậm như vậy?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi,

meo.”

Khác biệt với những khi “Thức tỉnh” trước đó mặc dù là lần này Karen cảm

giác được sức mạnh linh tính tồn tại nhưng không cách nào mồi cho ngọn lửa

cháy lên, có cảm giác giống như kiếm được thắp dầu nhưng lại không tìm thấy

bấc đèn.

Nhưng dừng lại giữa chừng là điều không thể nào, nghi thức thức tỉnh phải tiếp

tục

Ý thức của Karen chủ động chìm vào, anh muốn đi tìm cái bấc đèn kia. Giống

như là nước biển chảy ngược, toàn bộ lật úp từ trên xuống rồi không ngừng

nhanh chóng chìm lắng xuống, dần dần để ý thức tê dại cảm giác đối với thời

gian.

Chờ đến khi xung quanh bình tĩnh lại, Karen phát hiện chính bản thân mình

đang ở trên mặt biển mênh mông mờ sương.

Cảm nhận của không gian ý thức thường thường móc nối với bản thể ở cấp độ

linh hồn, ở chỗ này, Karen có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Đây không phải không gian ý thức của Neo, ít nhất thì bây giờ không phải.

Ở nơi xa có tiếng ca vui sướng truyền đến.

Karen trông thấy một con hải thú to lớn đang đi ra, trên lưng hải thú, có một

đám người mặc thần bào Ánh Sáng đang vừa múa vừa hát.

Tiểu Philias ngồi ở giữa đám người, kéo đàn phong cầm.

Sau đó, hắn nhìn thấy Karen.

“Ha ha, mọi người, xin long trọng giới thiệu cho mọi người biết vị này là ngài

Bộ trưởng Đòn Roi Kỷ Luật của Trật Tự Thần Giáo!”

Một đám tín đồ Ánh Sáng lập tức đứng dậy, hành lễ với Karen:

“Bái kiến ngài Bộ trưởng.”

“Bái kiến ngài Bộ trưởng.”

Trong mắt của mọi người đều mang theo sự tò mò nhưng không có gì e ngại.

Trong số tất cả tín đồ Ánh Sáng mà Karen từng gặp thì Philias tuyệt đối là thuần

túy nhất.

Hắn cũng không thể hoàn toàn đại biểu cho Ánh Sáng, lại thuyết minh hoàn mỹ

một mặt tốt đẹp nhất của Ánh Sáng.

Phải biết rằng thời đại mà hắn sống, tàn dư Ánh Sáng chỉ có thể kéo dài hơi tàn

dưới sự vây quét của Trật Tự Thần Giáo, hắn cũng không thể không dẫn theo

một đám tín đồ lang thang trên biển cả.

Lập trường của hai bên vốn nên đối lập, nhưng hắn và những tín đồ mà hắn dẫn

dắt này lại không có chút cảm xúc bài xích nào.

Ngược lại là bản thân Karen khi đối mặt với việc bọn họ hành lễ thì hơi có chút

mất tự nhiên, thậm chí có thể nói là có chút băn khoăn.

Karen không cách nào đồng tình với loại phẩm cách cao thượng có thể buông

xuống tất cả thù hận này, cho dù ở trước mắt có một trăm cơ hội để lựa chọn thì

anh cũng vẫn sẽ kiên định lựa chọn để kẻ thù của mình phải trả một cái giá thảm

thiết nhất, sẽ không để lại một tí lòng nhân từ nào.

Thế nhưng anh lại không cách nào công kích rằng tiểu Philias “Giả nhân giả

nghĩa”, những kẻ giả nhân giả nghĩa bình thường chỉ là dùng lợi ích của người

khác để thoả mãn cảm giác tính đạo đức của bản thân mình một cách ích kỷ,

nhưng tiểu Philias không phải là người như thế, hắn đã thật sự vượt ra ngoài.

Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà tổ chức Trầm Mặc Giả sẽ mặc kệ những tàn

dư Ánh Sáng khác mà cố ý xuống tay với hắn.

Giống như là chính phủ đế quốc Wien tình nguyện nhìn xem những người tóc

tím đi phá phách cướp bóc, cũng không muốn trông thấy người tóc tím mặc âu

phục phẳng phiu dùng phương thức văn minh để đòi lấy quyền lợi chính trị.

Kiểu người như tiểu Philias thích hợp truyền giáo, có cơ hội trở thành biểu

tượng tinh thần đời thứ nhất của Ánh Sáng Thần Giáo.

Karen hỏi: “Neo ở đâu?”

“A ha, ta đoán được chắc chắn là ngài đến tìm hắn, hắn đang ở bên trong đấy,

người bạn thân yêu của ta!” Tiểu Philias chỉ về nơi sâu trong sương mù, “Đây là

một hoàn cảnh mới, chúng ta đang tiến hành thăm dò nơi này, một hành trình

mới đã bắt đầu.”

“Các ngươi tiếp tục đi đi, chơi vui vẻ nhé.”

“Cũng hi vọng mọi việc của ngài đều sẽ thuận lợi.” Tiểu Philias do dự một chút,

còn nói thêm, “Đề nghị của ta là ngài có thể trực tiếp một chút, cũng có thể ích

kỷ một chút.”

“Ta đã hiểu.”

“A, đúng vậy, ta quên mất, ngài rất am hiểu cách nắm bắt lòng người mà.”

Âm thanh của nhạc cụ vang lên, tiếng ca lại tiếp tục, hải thú bơi ra từ trong

sương mù rồi lại hướng vào trong màn sương khác.

Karen nhớ kỹ Neo đã từng tự nhủ rằng nếu như cái nhân cách đầu tiên xuất hiện

trong đầu mình không phải là tiểu Philias vậy thì có lẽ hắn đã điên từ đâu rồi.

Hắn là người có địa vị thấp nhất trong tất cả nhân cách, nhưng lại là thứ dầu bôi

trơn không thể thiếu.

“Nắm bắt lòng người sao...”

Karen vừa thưởng thức câu nói này vừa bay người về phía trước.

Sau khi bay được một hồi lâu, phía dưới Karen xuất hiện một phòng hội nghị to

lớn, phòng hội nghị không có nóc, các nghị viên ngồi ở phía dưới đang cãi vã

dữ dội, có không ít nghị viên với mái tóc màu tím.

Luther ngẩng đầu, vẫy vẫy tay với Karen ở phía trên: “Ngài hẳn là nên chúc

mừng ta, ngài Karen, bởi vì ta đạt được điều mà ta muốn ở nơi này.”

Karen đáp lại nói: “Thứ mà ngươi muốn lấy được rốt cuộc là quá trình này hay

vẫn là kết quả?”

Luther nhún vai: “Ta biết, cách nhìn của ngài và Neo giống nhau, đều không tán

thành lựa chọn và sự kiên trì của ta.”

“Đúng vậy, không sai.”

“Nhưng ta vẫn không cách nào tán thành phong cách làm việc cấp tiến kia của

ngươi.”

“Đó là bởi vì chúng ta rõ ràng rằng thỏa hiệp sẽ vĩnh viễn không cách nào giành

được thắng lợi.”

“Chẳng lẽ phương thức giao lưu hòa bình thì nhất định sẽ không cách nào giành

được thành quả mà mình muốn sao?”

“Có thể, nhưng với điều kiện tiên quyết là người đang ngồi đối diện ngươi

không phải một đám người thực chất bên trong là một đám cướp biển không nói

đạo lý.”

Karen đưa tay chỉ ra bên ngoài phòng hội nghị, ở nơi đó có một đám côn trùng

đã bò lên trên bờ, đứng trên người con rết độc to nhất chính là Rotini.

Chỉ có điều là từ vừa mới bắt đầu thì dường như Neo cũng không giao cho

Rotini “Tư duy nhân cách” mà chỉ là xem hắn là một món đồ, cho nên bây giờ

cho dù là thì ánh mắt của hắn vẫn đờ đẫn như cũ, hệt như một con rối.

Đám côn trùng gần như dựa theo bản năng mà bao vây xung quanh phòng hội

nghị, càng đến gần phòng hội nghị thì khí tức của bọn nó càng lộ ra vẻ hung

hãn, đồng thời từng con côn trùng dần dần huyễn hóa ra hình người, giơ cao đủ

loại cờ hiệu tuyên ngôn lên.

“Tự do” trong miệng của cướp biển là ác mộng của tất cả cư dân trên đảo.

Luther ngây thơ sắp bị xoắn nát;

Mà sự tuần hoàn này có lẽ sẽ càng không ngừng diễn đi diễn lại ở nơi này.

Nơi này quá lớn, lớn đến mỗi một nhân cách đều có nơi để hoạt động, có thể

dựa theo sở thích và bản năng của mình mà làm việc.

Karen ngẩng đầu, mặc dù sương mù tràn ngập, nhưng ở giữa khe hở vẫn có ánh

sáng chiếu xuống từ bên trên, đó là bản nguyên của nơi này, là Ánh Sáng.

Sương mù ở đây cũng không phải đưa đến hiệu quả trái chiều gì mà ngược lại

giống như là một sự bảo hộ.

Mọi người hướng đến Ánh Sáng, nhưng Ánh Sáng cực nóng sẽ thiêu cháy tất

cả.

“Đây chính là bản nguyên của Thần tính sao....”

Lúc trước không có vật tham chiếu, mình chỉ có thể nhìn vào cơn nghiện đói,

hiện tại có một vị cùng cấp bậc để so sánh, có lẽ vầng mặt trời phía trên sương

mù kia chính là thứ tương tự với cơn nghiện đói.

Thần là có tính hai mặt, một mặt là vận hành vô tình theo một cách máy móc,

mặt khác, thì có nhân tính đặc thù của bản thân.

Kevin đã từng nói rằng sáng tạo Thần Giáo sẽ để cho Thần trở nên càng hùng

mạnh nhưng cùng lúc cũng sẽ tăng thêm sự ước thúc.

Sự ước thúc mà Kevin nói đến là loại này sao?

“Rào … rào … rào … “

Mặt biển phía dưới màn sương nổi lên sóng cả, mặt biển chia cắt để lộ cảnh

tượng dưới đáy biển, một bộ xương trắng to lớn bị đóng chặt ở phía dưới.

Đây là tổ tiên Dị Ma Khát Máu.

Karen để ý đến cái vùng biển nơi này, nước biển có vẻ hơi đặc biệt, rõ ràng là

màu đen đặc, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nó bị vẩn đục, cứ ngỡ bên

trong bị trộn lẫn vào rất nhiều thứ tạp chất vô hình.

Bóng phản chiếu trên mặt biển còn mơ hồ xuất hiện từng ảo ảnh của những toà

Thần Điện, cũng có Thiên sứ làm người kéo thuyền đang đi xuyên qua.

Tổ tiên Dị Ma Khát Máu đang ám chỉ cho mình thấy