Dấu hiệu để bắt đầu kỷ nguyên này đó là Chư Thần không hiện thế; dấu hiệu để
kết thúc kỷ nguyên này là Thần Trật Tự bất lực ngăn cản, để cho Chư Thần trở
về.
Vị bá chủ Thần giới ngày xưa kia không tiếc hy sinh tất cả chỉ vì đổi lấy một cái
kỷ nguyên mà thế giới vô Thần.
Về phần truyền thừa của Ánh Sáng phải chăng cũng bị giữ lại giống như Trật
Tự thì chuyện này tạm thời không cách nào xác định.
Nhưng nếu như đúng như lời mà giáo sư Thần Sử Sidrod của Đại học Trật Tự
nói, ban đầu Thần Ánh Sáng là vì chủ động nhường đường cho Thần Trật Tự,
như vậy nói không chừng Thần Trật Tự sẽ vì thế mà phá lệ.
Nhưng mà, bây giờ suy nghĩ về thứ này, dùng góc độ hùng vĩ từ thần thoại tự
thuật mà nói, cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Bởi vì trước mắt nó chỉ liên quan đến một việc đó chính là Neo có cơ hội để
sống sót hay không.
Một con đường chết, hy vọng duy nhất đó là sự phá lệ của Thần trong kỷ
nguyên trước.
Mà cho dù có phá lệ thì việc ngươi có thể lấy được nó hay không, nó có phải
thuộc về ngươi hay không thật đúng là khó mà nói.
Cho dù Thần Trật Tự để lại truyền thừa Ánh Sáng vậy dựa vào cái gì nó sẽ
thuộc về ngươi?
Có thể hiểu được sự kích động của Kevin, sự sùng kính của nó dành cho Thần
Trật Tự đã đạt đến mức độ để người ta khó hiểu, cho dù là bây giờ khi Karen
khống chế “Vị Thần hoàn chỉnh duy nhất trong kỷ nguyên này” cũng đã ăn rất
nhiều tiền lãi từ vị đời trước của mình.
Kevin cũng giống như đám lão học giả của Nguyên Lý Thần Giáo kia, vào một
vài thời điểm sẽ vì một chút nghiên cứu và phát hiện mà hưng phấn đến mức
không kiềm chế được.
Nhưng mà trong này còn có một cái nguyên nhân cấp độ sâu hơn.
Khi kỷ nguyên này thật sự kết thúc, lúc Chư Thần trở về, Ranedal muốn đứng ở
tuyến đầu để đối mặt với Chư Thần.
Đó cũng không phải là vị trí mà hắn quen đứng, khi ngẫm lại cảnh tượng ấy đều
cảm thấy hồi hộp và sợ hãi.
Nhưng nếu như Trật Tự và Ánh Sáng đều đứng ở trước mặt hắn, vậy hắn có thể
lập tức tìm đến trong cái xó khuất quen thuộc nhất của mình, có bóng lưng của
hai vị kia, Chư Thần thôi mà…ha, thật đúng là không cảm thấy có gì ghê gớm
lắm đâu.
Bởi vậy, trong đầu Kevin lập tức bắt đầu lên kế hoạch, đồng thời rất mau mà
chuẩn bị sắp xếp:
“Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Kế hoạch tạo Thần là cơ hội khó gặp, chỉ với sự ngưng tụ Thần tính đậm đặc
như vậy, trong tình huống vô cùng khó gặp ở kỷ nguyên này, huống chỉ Neo còn
có thể liên thông tận hai lần.
Nếu như có thể tận dụng tài nguyên trong tay cho tốt thì nói không chừng thật
sự Neo có thể giành lại truyền thừa Ánh Sáng từ trong hư vô mịt mù.
Để hắn nhờ vào đó mà trở thành Thần thì không có khả năng, thành Thần là
việc không thể nào một bước mà đạt được, nếu không thì cũng là quá khinh
thường Thần cách rồi, nhưng nếu lần này thành công, Neo rất có cơ hội để trở
nên giống như Karen…
Giống như là trong cơ thể Karen có được nghiện đói, có lẽ Neo cũng có thể bắt
lấy thứ gì đó để có thể đi cùng con đường giống với Karen trên tín ngưỡng khác
nhau.
Pall nghe được Kevin sắp xếp, đầu tiên là nhíu mày, cô có chút không nỡ mà
nhìn thoáng qua cái đuôi của mình.
Trong sự sắp xếp của Kevin thì cái ngón tay Ánh Sáng này của mình sẽ bị cống
hiến ra.
Trong vòng hai trăm năm qua, cô đã ở cùng với cái ngón tay này, sớm đi sinh ra
một loại tình cảm đặc thù, nhưng bây giờ, lại muốn tặng cho người khác.
Nhưng cân nhắc đến quan hệ giữa Neo và Karen, thật đúng là Pall không tiện từ
chối, bởi vì lúc trước mỗi lần Neo cứu Karen, cũng như cứu cô, Pall và Karen
có quan hệ khế ước cộng sinh với nhau.
Cuối cùng, Pall chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm: “Trong tất cả những khoản đầu tư
của Kẻ ham vui thì cũng chính là được lợi lớn nhất từ khoản nợ nhân tình này.”
Dừng một chút,
Pall vẫn không quên bổ sung thêm:
“Cũng thêm nhiều đòn bẩy nhất.”
Nhiều đến tình trạng ngay cả di vật của Thần đều không thể không đưa ra ngoài.
Karen mở miệng nói: “Neo, ngài có nghe hiểu lời của Kevin không?”
Neo lắc đầu, ra hiệu mình không biết tiếng chó.
Đùa à, hắn gọi cái đám ở trong đầu mình ra chỉ là để cho không khí náo nhiệt
một chút, đừng để cho mình trông như đang cố ý tự sát.
Hắn thật đúng là thiếu đi loại khao khát hy vọng có một phần nghìn cơ hội để
sống, hắn vẫn muốn muốn chết đi để được giải thoát mà không cần phải lo mình
mất thể diện.
Tiểu Philias là một người tốt, hắn mở miệng nói: “Hắn có thể nghe hiểu, bởi vì
chúng ta nghe cũng đã hiểu.”
Neo rất là bất mãn mà trừng mắt liếc tiểu Philias: “Ngươi lắm lời thật đấy.”
Tiểu Philias vừa cười vừa nói: “Ta chỉ hi vọng ngươi còn sống, Neo; ta cũng hy
vọng ngươi có thể đại biểu cho Ánh Sáng để đi bảo vệ cái thế giới mà ta yêu
quý này.”
“Đối với ngươi mà nói thì thế giới này rất đẹp à?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tiểu Philias nói một cách đương nhiên, “Nếu
không, làm sao ta lại nguyện ý dùng cuộc đời còn lại của mình để thân thiết với
nó đây?”
Philias lập tức nhìn về phía Luther, hắn nói: “Luther bạn ta, ngay ở Wien còn có
một chỗ hang động bị phong ấn, ở đó vẫn còn tồn tại rất nhiều Thần tính, bây
giờ cũng chỉ có một phần nhỏ bị hút đến đây, phiền ngươi vất vả một chút, hút
hết toàn bộ chúng qua đây đi, như vậy thì những người bình thường ở Wien
cũng bớt đi một cái tai hoạ ngầm.”
Luther nhún vai: “Ta không đồng ý vị này....”
Hắn chỉ chỉ tượng thần Rotini.
Tiểu Philias: “Thật ra, không có liên quan gì với hắn.”
Luther vừa chỉ chỉ Neo: “Ta cũng không đồng ý lựa chọn của hắn, hắn quá cực
đoan.”
Tiểu Philias: “Cho nên, bạn của ta.”
Luther cười: “Nhưng ta nguyện ý cống hiến một chút cho tất cả người bình
thường sống ở Wien, ta hi vọng bọn họ có thể sinh sống trong một hoàn cảnh
càng yên ổn hơn.”
Nói xong, Luther ngẩng đầu, hé miệng.
Cùng lúc đó cái khe phía trên cũng mở ra.
Luther không có kinh nghiệm, cho nên động tác của hắn có vẻ không được lịch
sự tao nhã là bao, nhưng cũng may, hiệu quả vẫn giống nhau. Lượng lớn ô
nhiễm đến từ hang động kia bắt đầu được đưa đến nơi này, càng không ngừng
hội tụ tiến vào trong tượng Thần Rotini.
“Sản phẩm” mà hai lần kế hoạch tạo Thần chế tạo ra vào lúc này bị tích lũy vào
chung một nơi, tăng tỉ lệ thành công lên một mức độ nhất định.
Điều này cũng khiến cho vùng biển dưới chân vốn đã hóa thành biển trùng lại
mọc ra một vùng tảo biển màu tím không ngừng trôi lững lờ giữa đám sâu bọ.
Tiểu Philias ngược lại là nhìn về phía tổ tiên Dị Ma Khát Máu, nói: “Còn cần
ngài giúp đỡ duy trì cơ thể.”
Lão già tổ tiên Dị Ma Khát Máu chỉ vào mặt mình hỏi: “Ý của ngươi là, để cho
ta kêu gọi bản thể tiến hành nghi thức huyết tế, cống hiến sức mạnh vốn có lẽ
không còn sót lại bao nhiêu của bản thể cho hắn à?”
“Đúng vậy, không sai.”
“Ngươi xem ta là thằng ngu sao? Ta dựa vào cái gì mà phải làm như thế, ha ha.
Chư Thần đã sắp trở về, kỷ nguyên mới cũng sắp mở ra, đến lúc đó tất cả cấm
kỵ đều sẽ chờ được tái khởi động, bản thể của ta cũng có thể thoát khỏi phong
ấn.
Đến lúc đó, chỉ cần đầy đủ chất dinh dưỡng thì hắn sẽ có thể dần dần khôi phục
lại đỉnh cao, tái hiện sự huy hoàng của tộc ta.”
Tiểu Philias: “Ánh Sáng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên đi bất cứ ai đã từng
trợ giúp.”
Lão già tổ tiên Dị Ma Khát Máu khinh thường hừ một tiếng: “Ta tin tưởng lời
ngươi nói, nhưng ta vẫn không muốn làm.”
Lúc này Karen mở miệng nói: “Trật Tự sẽ vĩnh viễn không buông tha bất cứ kẻ
nào từng ngỗ nghịch.”
Lão già tổ tiên Dị Ma Khát Máu: “...”