Sản phẩm thất bại cũng chia cấp bậc, mặc dù lần trước Luther cũng là sản phẩm
thất bại, nhưng mức độ hoàn chỉnh của nó rất cao, nếu như đặt ở trong kỷ
nguyên trước thì nói không chừng sẽ thật sự có thể sinh ra một vị Thần linh nhỏ.
Nhưng hình ảnh Thần linh được tạo ra từ cái chết của Rotini còn chưa bắt đầu
rách nát thì đã tạo ra cảm giác không chân thật.
Vào lúc này Cốt Long cũng xuất hiện, vuốt rồng bắt đầu vung vẩy bất quy tắc.
Đúng vậy, nó đang kết ấn, một con rồng, đang dùng hình thái Long tộc để kết
ấn.
Như vậy thì ảnh hưởng của thuật pháp đối với nó sẽ bị giảm thấp xuống rất
nhiều, bởi vì cơ thể của nó có thể gánh chịu áp lực vượt xa người bình thường.
Philomena cũng là lần đầu tiên thấy cảnh này, sắc mặt hơi có chút kinh ngạc.
Pall thì kiêu ngạo mà nói: “Đây chính là sức mạnh của tri thức, thế nhưng
Connor nhà chúng ta là một đứa bé rất thông minh!”
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Thần khí – Khiên Bảo Hộ!
Từng tấm khiên to lớn uy nghiêm rơi xuống, phong tỏa cả một vùng biển này,
phòng ngừa ô nhiễm có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nếu là lúc trước thì loại thuật pháp quy mô như vậy ít nhất cũng phải có một
đội Thuật pháp sư phối hợp mới có thể chia sẻ áp lực, nhưng một mình Connor
đã có thể làm được.
Sau khi làm xong, Connor cũng hơi kinh ngạc mà nhìn nhìn vào vuốt rồng của
mình: Wow, mình vậy mà lợi hại như thế à?
Kevin rất là cưng chiều dùng chân chó nhẹ nhàng sờ lên xương rồng phía dưới,
cơ thể là vốn liếng của mọi thứ.
Cốt Long nổi tiếng vì cơ thể mạnh mẽ, học tập và phát triển trên mọi phương
diện có nghĩa dù Connor không cần phải có sở trường ở mỗi phương diện
nhưng chỉ cần học xong bước nhập môn thì những năng lực kia sẽ có thể mang
theo hiệu quả cực lớn khi cơ thể càng trưởng thành.
Karen nhảy từ trên người Cốt Long xuống, đạp chân trên mặt biển, từng bước đi
về hướng Neo.
Khoảng cách rút ngắn để cho bên người Karen xuất hiện hết đám này đến đám
khác bò sát đói khát khác, bao quát cả nước biển dưới chân vào lúc này cũng tạo
thành từ vô số con gián lít nhít.
Bọn chúng muốn leo lên trên người Karen để tiến hành đồng hoá.
Karen không để ý bọn chúng, tiếp tục đi tới.
Mà đám côn trùng này sau khi chạm vào Karen, từng con, không, là từng bầy
từng bầy bắt đầu tiêu vong, hóa thành tro bụi.
Karen đi tới trước mặt Neo, quần áo trên người Neo sớm đã vỡ ra, hắn giang tay
ra:
“Thuốc lá rơi xuống biển rồi, cậu có muốn kiểm tra cái tay này không, sức
mạnh thật sự rất đủ.”
Cảm giác này, giống như là phát hiện một cái món đồ chơi mới rồi khoe khoang
cho bạn bè của mình, cũng là chia sẻ.
Karen đưa tay, nhẹ nhàng chạm đến ngọn đuốc.
Trong chốc lát, ngọn lửa Trật Tự trong mắt Karen bắt đầu thiêu đốt, cơn nghiện
đói sâu trong linh hồn bắt đầu phát ra tiếng gào thét.
Ngay tiếp theo, biểu cảm của pho tượng Thần to lớn vừa mới ngưng tụ ra này
bắt đầu trở nên phức tạp, cơ thể còng xuống, trông như sắp sụp đổ.
Nhưng mà trước khi nó sụp đổ, Karen thu tay về, bình luận:
“Cứ như vậy đi.”
“Cậu biết không, Karen, giọng điệu nói chuyện của cậu có đôi khi rất thèm
đòn.”
“Ta biết, ta cũng chỉ như vậy đối với ngài thôi.”
“Ta có phải còn nên nói một tiếng cảm ơn nữa không?”
“Tùy ngài.” Karen ngẩng đầu nhìn về phía tượng Thần hư ảnh bởi vì mình mà
còng xuống không cách nào phục hồi như cũ, tiếp tục nói, “Ngài sẽ chết, ngài
cũng sắp chết.”
“Đây là thứ mà ta theo đuổi.”
“Ta sẽ ném quan tài của tiểu thư Irina đến khu vực mà tương lai sẽ bị phong toả
này để hai người đoàn tụ.”
“Không cẩn, ta biết nơi này sẽ trở nên rất bẩn, Irina rất thích sạch sẽ.”
“Chúc ngài chết vui vẻ.”
“Chết vui vẻ.”
Một khi đâm lao thì không cách nào quay đầu. Thành thần, không phải chuyện
đơn giản như vậy, cũng không phải là chuyện có thể mưu toan tính toán, càng
đừng đề cập đến hoàn cảnh trong cái kỷ nguyên này.
Karen móc ra một phong bì phúng điếu màu đen đặt ở dưới chân Neo.
Phong bì là được làm tạm bằng vải xé ra từ thần bào, ở trong có cả phiếu điểm
và Rael.
Neo nhìn phong bì phúng điếu, hỏi: “Cho nên cậu cứ từ từ mà không đuổi theo
là vì chuẩn bị cái này?”
Karen nhẹ gật đầu: “Tham gia tang lễ của bạn tốt thì luôn cần một quãng thời
gian ấp ủ một chút cảm xúc.”
“Có phải không được dày lắm không?”
“Thật có lỗi, trên người chỉ có chút tiền đó thôi, đây là tiền tiêu vặt ta lấy từ
trong cặp sách của Connor.”
“Làm vậy thì không được hay cho lắm, cậu nhớ kỹ sau khi trở về phải viện trợ
cho con trẻ, đừng để con mèo nhà cậu biết.”
“Ha ha.”
“Đáng tiếc chỉ nhận được có mỗi phần của cậu.”
“Ngài quên rồi à, tang lễ của ngài đã sớm được cử hành rồi, mọi người cũng đều
đưa tiền phúng điếu cho ngài rồi.”
“Cũng đúng.”
Khí tức Thần linh còn đang không ngừng tăng lên, nhưng mà tốc độ đã đang
yếu bớt, có nghĩa rằng sắp đạt đến cực điểm sau đó là xu hướng suy tàn.
Nguyên nhân hiện thực mà Karen bác bỏ kế hoạch tạo Thần đó là nó không có
khả năng thành công, sẽ chỉ tạo ra một cái bong bóng ô nhiễm, giống như là bắn
một phát pháo hoa vô nghĩa.
“Được rồi, cậu có thể đứng xa một chút, ta biết, cậu cũng có bệnh thích sạch
sẽ.”
“Công việc ban đầu của ta là trang điểm cho người đã khuất.” Karen không có
lùi lại mà thở dài nói, “Không thể không thừa nhận, kiểu chết này đúng là rất
hoa lệ.”
“Đúng thế.”
“Chỉ là thiếu một chút cảm xúc, ta nhớ rằng ngài đã đồng ý với ta sẽ không cứ
luôn chạy đi tìm đường chết, chính bản thân ngài cũng đã nói làm vậy quá thấp
kém, không chỉ chính bản thân ngài không thể nào tiếp nhận được, mà cũng
không thể bàn giao với tiểu thư Irina.”
“Này này này, đây chính là con đường thành Thần đấy, cái này mà cũng thấp
kém sao? Ha ha, trong cái kỷ nguyên này thì còn ai có cơ hội như vậy chứ?”
“Không phải có ta sao, ngay cả chó nhà ta cũng có thể thành Thần.”
“Ta thề, lúc trước cậu dừng lại ở phía sau chắc chắn không chỉ để chuẩn bị tiền
phúng điếu mà còn lén lút bôi mật ong lên miệng của mình.”
Karen khoát tay áo, quay người đi ra phía ngoài.
Mà lúc này, rốt cục Thần tính ngưng tụ cũng đạt đến đỉnh điểm.
Một khí tức Thần linh cũng phát ra từ trên hư ảnh của tượng Thần Rotini.
Cốt Long nói: “Ồ, khí tức của Thần.”