“Oni, tin ta, ngày hôm đó ngươi không đi quả thật quá đáng tiếc.”
Sau khi John. Rotini ngồi vào trong xe thì bắt đầu miêu tả những gì trải qua
ngày hôm đó ở trên đảo cho Neo nghe.
“Ta không nghĩ tới bọn hắn có thể súc sinh như vậy, đồng thời, ta cũng không
ngờ tới, làm súc sinh thế mà có thể vui sướng như thế, ha ha ha!”
Neo mỉm cười đáp lại nói: “Ngài chơi vui vẻ là được rồi.”
“Ta chơi rất vui vẻ, cũng đạt được không ít nhận thức chung, tiếp theo thì việc
của chúng ta sẽ được phổ biến thuận lợi hơn. Việc khuếch trương thuộc địa một
cách mù quáng nên dừng lại, việc chúng ta cần làm bây giờ đó là tiêu hóa vận
hành bọn chúng cho tốt, để các thuộc địa cống hiến hiệu quả và lợi ích cao hơn
cho đế quốc mà không phải đế quốc tiêu hao tài chính cho việc duy trì sự ổn
định ở các thuộc địa.”
“Nhưng ta lo lắng bên phía quân đội đế quốc sẽ không được vui cho lắm.”
“Đám người kia sẽ chỉ vì ích lợi của mình mà ép buộc chính phủ, hàng năm đều
ngao ngao gào khóc mà bịa đặt ra các loại danh mục yêu cầu các khoản chi
nhằm khơi mào chiến tranh xung đột, bọn hắn chính là một đám ma cà rồng
chẳng bao giờ biết no!”
Sau khi nghe được cái từ “ma cà rồng” này thì Neo không tự giác mà sờ lên cái
mũi.
“Nhưng cái dự luật này sẽ được thông qua sao?”
“Sẽ được, Oni, nhưng mà cần ngươi chịu một chút uất ức, bởi vì lời hứa của ta
đối với ngươi sẽ phải kéo dài thời hạn, đảng đối lập yêu cầu ta nhượng bộ trên
vấn đề dân di cư bất hợp pháp, tiếp theo ta sẽ thúc đẩy dự luật đả kích dân nhập
cư phi pháp để đổi lấy sự ủng hộ của bọn hắn đối với tân chính của ta.”
“Không có vấn đề, thưa Thủ tướng, ta có thể hiểu được.”
“Cám ơn ngươi, Oni, nếu như ngươi không phải tóc màu tím thì thật tốt biết
bao, ta sẽ đem kéo ngươi vào đoàn đội bên ngoài của ta, thậm chí ta cảm thấy
ngươi còn hợp để làm Thủ tướng Wien hơn cả ta.”
Neo tự giễu nói: “Đây là chuyện mà đến nghĩ ta cũng không dám, để một người
tóc tím làm Thủ tướng đế quốc, vậy thì đế quốc phải rách nát thành bộ dáng gì.”
“Cho nên, chỗ mà ngươi thông minh nhất đó là ngươi không có bắt chước học
tập theo Luther, mặc dù khẩu hiệu tranh cử của ta là Tự do, nhưng “Tự do mãi
mãi là có điều kiện có hạn chế, trên đời này, vốn cũng không tồn tại tự do không
hạn chế.
Ở Wien,
Ranh giới cuối cùng của tự do đó là người Maclay đứng chủ đạo trong thể chế
thượng tầng của quốc gia, khẩu hiệu là dùng để dỗ dành những kẻ đần kia,
nhưng hết lần này tới lần khác rất nhiều kẻ đần thật đúng là tin tưởng vào nó.”
Dừng một chút, Rotini lại bổ sung:
“Luther chính là cái kẻ đần độn ngây thơ kia.”
Tài xế quay đầu báo cáo: “Thưa thủ tướng, đã đến đoạn đường chuẩn bị trước,
người ủng hộ của ngài đã vào vị trí.”
“Được rồi, ta đã biết, mở mui xe ra đi.”
“Vâng, thưa Thủ tướng.”
Mui ô tô mở ra, rất nhanh đã biến thành một chiếc xe mui trần.
Neo chủ động đưa tay giúp Rotini cởi nút trên đồ vét ra, còn cầm lược chải chải
tóc cho Thủ tướng, làm vậy để cho hình tượng của Thủ tướng càng thân thiết
với dân chúng hơn.
Rotini có chút bất đắc dĩ nói: “Một vài thời điểm ta thật sự cảm thấy mình
không phải Thủ tướng, mà là một diễn viên chuyên nghiệp thâm niên.”
Neo nói: “Diễn viên và Thủ tướng, là những từ gần nghĩa.”
“Ngươi nói không sai, hiện tại, ta cần sự ủng hộ của bọn hắn, tỉ lệ ủng hộ của ta
càng cao, mới có thể bảo đảm rằng trong nội bộ đảng sẽ không tiếp tục ngu
xuẩn mưu toan cắt đứt với ta.”
Rotini đứng người lên, để cho nửa người trên nhô ra khỏi mui xe.
Đội xe tiếp tục chạy, hai bên đường phố xuất hiện số đám đông người ủng hộ,
bọn hắn giơ bảng hiệu, chỉnh tề hô to khẩu hiệu, nếu như là những người khác
vừa tới nơi này trông thấy trường hợp như vậy thì có thể tưởng rằng fan hâm
mộ đang đón minh tinh.
Rotini giơ nắm đấm lên, không ngừng vung vẩy, hô to:
“Wien cần tự do, thế giới cần tự do, chúng ta … cần tự do!”
“Tự do! Tự do! Tự do!!!”
“Ta sẽ dẫn dắt mọi người sáng lập huy hoàng thuộc về Wien, một ngọn hải đăng
của Tự do!”
...
Ở trên sân thượng của một trung tâm mua sắm đằng xa, Karen ngồi ở trên đó,
mắt nhìn xuống cảnh tượng phía dưới, có thể càng cảm nhận được sự cuồng
nhiệt này rất rõ ràng.
Sau khi Karen có thể trả nổi tiền mua Tuần Báo Trật Tự thường niên thì Luther
và nghị viên Rotini đều là khách quen mặt trên báo.
Anh vẫn luôn rất tò mò vì sao Tuần Báo Trật Tự lại kiên trì đưa tin về hành
động của hai người bình thường này.
Về sau, anh mới hiểu được, đây là một sự làm nền, từ trước đó rất sớm đã cố ý
tăng thêm nhiệt độ cho cái “Kế hoạch tạo Thần” kia. Hiện tại, Luther đã bị dùng
xong cho thí nghiệm, bây giờ thì đến lượt Rotini.
“Kevin, ngươi nói xem có kỳ quái hay không, Thần Trật Tự Chỉ làm bá chủ
Thần giới, lại cũng không thích bị gọi là “Thần”, không hi vọng tín đồ của mình
xem hắn nhưng Thần, cái đám người phía dưới này vẫn cứ một mực mưu cầu
danh lợi mà cố gắng tạo Thần.”
“Gâu.”
“Vì cái gì luôn có một số người, cho rằng nếu trên đỉnh đầu không có một vị
Thần để cúng bái thì sẽ không biết sống như thế nào, cứ như là cuộc sống của
bản thân mất đi phương hướng đây?”
“Gâu.”
Kevin chỉ đơn thuần là phụ họa theo, bởi vì dù nó cũng là Thần, lại không thể
lĩnh ngộ được sự cảm khái hiện giờ của Karen.
Nhưng mà ưu điểm của nó là không quan trọng là Thần hay không, Thần Trật
Tự không muốn thì mình không muốn, nếu Karen cũng không muốn thì mình
cũng không muốn.
Nhưng một câu tiếp theo lại làm cho Kevin nhận thức được rằng cái tên Alfred
kia, rốt cuộc là bị ai ảnh hưởng!
“Nếu là không có Thần, tiểu thư Mills cũng không cần bị ép phải đi vào biển
rộng.”
Mắt chó của Kevin lúc này trừng lớn:
“Gâu gâu gâu!”
“Ngươi quan sát tiếp đi, ta híp mắt một chút.”
Hành động cụ thể là do Alfred khống chế, quan sát thì có Kevin, Karen rất yên
lòng mà nhắm chặt hai mắt.
Khi đoàn xe tiến đến càng lúc càng gần, hai tay súng mai phục ở trên cao phía
đối diện cũng đã vào chỗ.
Nhưng còn không chờ bọn hắn nạp đạn lên nòng thì sau lưng đã xuất hiện hai
cơn gợn sóng, bốn người mặc thần bào Trật Tự đi đến, nhưng mà bốn người này
mới xuất hiện thì sau lưng bốn người bọn họ, lại xuất hiện bốn vòng sáng màu
đen, từ bên trong lại xuất hiện bốn người mặc thần bào Trật Tự.