“Hai mươi lăm tuổi, một vị phu nhân có huyết thống thuần Wien tóc vàng mắt
xanh xinh đẹp dáng người đầy đặn.”
“Ta tin tưởng rằng sau khi ngài Denton của chúng ta thấy được bài báo lên án
mình thì hắn sẽ hô to: Các ngươi có thể làm nhục nhân phẩm của ta, nhưng
không thể làm nhục gu yêu thích của ta.”
“Ta cảm thấy chính là muốn dùng loại phương thức này mới có thể để cho đối
thủ của ngài thấy: Dám làm chúng ta tức giận thì sẽ có kết cục như thế.”
“Rất tốt, rất thú vị, có ngươi làm trợ thủ của ta, là may mắn mà Thần ban cho
ta.”
“Có thể phụ tá ngài, cũng là vinh hạnh của ta.”
Chuyến xe đặc biệt chạy đến bến tàu, một chiếc du thuyền dừng sát ở nơi đó,
chuẩn bị xuất phát.
Rotini xuống xe trước hỏi: “Oni, ngươi thật sự không có ý định đi ra đảo với ta
để thư giãn một chút sao?”
“Rất xin lỗi, thưa Thủ tướng, ta còn có chuyện phải xử lý, buổi chiều còn có
một cái hội nghị người tóc tím.”
“Không, ta biết, Oni, ngươi có gu giống với Denton, ngươi không có hứng thú
với hương vị tươi non trẻ tuổi.”
“Không phải, thưa thủ tướng, ngài cũng biết rằng bởi vì ngài Luther chết nên
bây giờ trong hội nghị của người tóc tím đầy mùi thuốc súng, ta là người tiếp
nhận tiếp theo của ngài Luther cần khống chế bọn hắn vào lúc này, trong thời
điểm quan trọng này không thể để cho tin tức bạo loạn truyền ra làm ảnh hưởng
đến chính quyền mới của ngài.”
“Được rồi, ta hiểu, cám ơn ngươi, Oni. Lần sau, lần sau đi, lần sau ta nhất định
phải dẫn ngươi cùng đi lên trên đảo để hưởng thụ cho đã, tin tưởng ta đi, chỉ cần
thả lỏng một chút cảm giác tội lỗi không có ý nghĩa gì ở trong lòng thì ngươi sẽ
cảm nhận được niềm vui vô tận đấy.”
“Ta rất chờ mong, thưa Thủ tướng, chúc ngài đi chơi vui vẻ.”
“Không có bao nhiêu thời gian có thể chơi, ta phải không ngừng họp với những
người kia, có điều, may mắn đó là có thể vừa hưởng thụ vừa họp, như thế sẽ có
hiệu suất cao hơn, ha ha.”
Cùng với cái nụ cười dữ tợn này thì cái “ổ” trở chỗ mi tâm kia của Rotini càng
rõ ràng hơn.
Oni hộ tống Rotini xuống xe, lúc này, bên cạnh có một chiếc xe ngừng lại, một
chiếc xe lăn được đẩy từ bên trong ra, ngồi trên xe lăn là một người tàn tật, đây
là một vị tác giả nổi tiếng, toàn cơ thể chỉ có một ngón tay có thể chuyển động,
vì thế nổi tiếng ở Wien, không, nổi tiếng trong toàn giới văn học, được xem như
là ví dụ điển hình của sự nỗ lực cố gắng.
Oni nhỏ giọng nói: “Hắn đến tham gia cùng sao?”
Rotini sửa lời: “Không, hắn là kẻ chơi điên nhất.”
“Nhưng hắn chỉ có thể cử động một ngón tay.”
“Không, là hai ngón.”
Nhìn xem bọn quan to quyền quý này lên thuyền, lại nhìn thấy du thuyền rời đi,
tiến về khoảng cách một hòn đảo tư nhân khá gần, Oni cười cười, lấy ra một
chiếc khăn tay, lau sạch bàn tay vốn không nhìn thấy có chỗ nào bẩn.
Sau khi ngồi vào lại trong xe, tài xế hỏi: “Ngài Oni, tiếp theo ngài muốn đi
đâu?”
Trợ lý ngồi ở bên cạnh hỏi: “Hắn là đến đại lộ Queen chứ?”
Oni nhìn xem tài xế và trợ lý, hai vị này đều là thần quan Trật Tự ngụy trang,
một cái là thần quan trong tổ hạng mục, một cái là thần quan Đòn Roi Kỷ Luật,
chỉ có điều là tài xế không biết thân phận thật sự của người thư ký ngồi trên ghế
phụ bên cạnh.
“Dừng lại ở phố Hồng Diệp phía trước đi.”
“A, ta đã biết, thưa ngài.”
Con phố kia vốn là nơi mở không ít cửa hàng điểm tâm.
Xe dừng ở phố Hồng Diệp, Oni xuống xe.
Hắn rút ra một điếu thuốc, châm lửa, lúc chuẩn bị rời đi lại ngoài ý muốn phát
hiện một bóng người đặc biệt đi vào một cửa hàng điểm tâm lớn nhất, là
Richard.
Đằng sau Richard, thế mà còn có một bóng người quen thuộc đi theo…lại là
Philomena.
Sau khi Richard tiến vào, Philomena đứng ở ngoài cửa, giống như là tên bảo vệ.
Neo liếm môi một cái, đây thật là một sự phối hợp vô cùng bất ngờ, nếu như
không phải hai người đều biết rõ về sự tồn tại của đối phương thì Neo thật đúng
là sẽ lo rằng trong cơn tức giận mà Philomena để cả con phố Hồng Diệp này đổ
máu.
Neo mang theo lòng tò mò mà bước vào, nhưng lấy phương thức mà không ai
phát hiện.
Vẻ mặt Philomena không chút biến sắc, chờ đến khi Neo đi vào, móc một tờ
giấy viết thư xếp thành quạ đen, thả ra ngoài.
Ở trong cửa hàng điểm tâm lúc này rất náo nhiệt.
Bình thường thì lập tức mời hai vị cùng nhau ăn điểm tâm, cho dù tiêu xài
tương đối nhiều, gọi ba bốn cái, không cân nhắc đến việc chịu nổi hay không thì
đều sẽ trông rất lộn xộn;
Richard, gọi 12 cái.
Neo đếm thử, là 12 cái.
Cũng không biết đây có xem là một loại rối loạn ám ảnh cưỡng chế của thần
quan Trật Tự hay không.
Thuê phòng quá chật, chỉ có thể đủ để một cái giường nhỏ và một cái tủ đầu
giường;
Cho nên, Richard và 12 người chị và dì ngồi trong hành lang, nơi này vốn là
khu nghỉ ngơi, bây giờ cũng trông có vẻ rất chen chúc.
Richard là khách quen, nằm nghiêng người trên ghế, cùng mọi người tán gẫu.
Thiếu gia Eisen thường xuyên đến đây, mà lại không chỉ giới hạn ở con phố
này, có thể nói là hơn phân nửa cửa hàng điểm tâm ở Wien bây giờ đều đang
lưu truyền truyền thuyết về thiếu gia Eisen.
Lúc trước tất cả mọi người tưởng rằng là thiếu gia nhà có giàu nhưng phương
diện kia không tốt mới chạy tới nơi này tìm kiếm sự an ủi trên mặt tinh thần; về
sau quen biết nhiều người làm ăn với thiếu gia Eisen, danh tiếng của thiếu gia
Eisen mới dần dần phát sinh sự chuyển biến.
Trò chuyện với hắn để cho tất cả mọi người cực kỳ dễ chịu, cũng cực kỳ thả
lỏng.
Mặc kệ chuyện gì, hắn đều có thể mở chuyện, mà sẽ lại không lạnh nhạt bất cứ
người nào.
Trò chuyện xong, tất cả mọi người sẽ rất thoả mãn trên phương diện tinh thần,
giống như là trải qua một lần đấm bóp vật lý trị liệu. Đây cũng là nguyên nhân
Philomena phản cảm việc phu nhân Đường Lệ luôn luôn nói Karen nói chuyện
dễ nghe hơn Richard, cô là từng tận mắt trông thấy Richard biết nói chuyện.
Trong hoàn cảnh tương tự nếu thay Richard thành Bộ trưởng… nhưng mà
Philomena cũng không cách nào tưởng tượng, cảnh tượng Karen ngồi ở chỗ đó
đối mặt với 12 nhân viên cửa hàng điểm tâm, cái này không phù hợp với hình
tượng nhất quán của Karen.
Trong quá trình trò chuyện không ngừng có người rời đi, hẳn là có việc, lại
không ngừng có người tiến đến, chắc là làm xong việc rồi; Số người thì vẫn
luôn dao động quanh con số 12.
Có những người tuổi tác nhỏ một chút, tới tới lui lui mười mấy chuyến.
Có lẽ là do rất hưởng thụ việc giao lưu với Richard, hôm nay trong lúc phục vụ
khách thì không có để ý đến tôn nghiêm của khách hàng lắm.
Neo để ý trong quá trình trao đổi này có một luồng khí tức kỳ lạ phát ra từ trên
người Richard, không phải khí tức Ánh Sáng của con côn trùng kia, mà là sức
mạnh huyết mạch trong cơ thể Richard.
Neo biết, Richard và Karen là anh em họ, cho nên trên người Richard cũng có
huyết mạch Alte.
Phát hiện này, để Neo cảm thấy có chút khó tin.
Huyết mạch Alte bị gọi là một lời nguyền rủa, nhưng tiền thân của nó trên thực
tế lại là sự chúc phúc của Thần Vĩnh Hằng.
Mà bây giờ, thằng nhóc Richard này thế mà có thể kích phát ra sự chúc phúc,
chẳng khác gì là đang tiến hành chúc phúc cho những người phụ nữ đang tán
gẫu cùng mình, trợ giúp bọn họ cải thiện sức khoẻ, giảm thiểu vận rủi.
Mặc dù Wien là đế quốc, nhưng cuộc sống của tầng lớp ở dưới cùng cũng
không hạnh phúc và an nhàn, có rất nhiều dân chúng phá sản, nhất là những
người làm việc ở cửa hàng điểm tâm, tự nguyện là thiểu số, phần lớn đều là bị
ép buộc.
Trong nhà rất nhiều người đều có rất nhiều cái mồm đang há cần phải nuôi, nếu
là một ngày không có việc làm thì buổi tối cũng chẳng có bánh mì chấm tương
để ăn.
Những người này không có năng lực kháng cự để đối mặt với nguy hiểm, lúc
nào cũng bước chân sát bên rìa vách núi, thường rất dễ gặp chuyện không may.