“Mời nói.”
Karen vốn cho là Tasen có bí mật gì muốn nói chuyện riêng với mình, nhưng
lão chỉ mở ra một cái hộc từ trong quyển sách lớn mình đang ngồi, lấy từ trong
ra một xấp thư rất dày.
“Những Người Thức Tỉnh như chúng ta mặc dù trong lúc nhậm chức đều được
ra lệnh không thể rời khỏi trụ sở dù chỉ một bước nhưng chúng ta cũng không
phải hoàn toàn bị ngăn cách với phía ngoài, chuyện bên ngoài chúng ta cũng
đều có biết, thần giáo cũng sẽ cung cấp cho chúng ta báo chí và một ít tạp chí.
Cho nên không ít nữ thần quan thức tỉnh ở chỗ chúng ta cực kỳ sùng bái ngài,
hy vọng ngài có thể ký tên cho bọn họ; đương nhiên, cũng có không ít nam thần
quan thức tỉnh cũng muốn.
Bọn họ đều rất trẻ trung, à, đương nhiên, cũng có chút người tuổi tác không còn
nhỏ nhưng lại cảm thấy mình còn rất trẻ.
Ý của ta là hy vọng ngài có thể thành toàn cho họ, ta cũng sắp về hưu rồi, có thể
ra ngoài hít thở không khí, nhưng những đứa trẻ này, thật ra … thật ra … rất
không dễ dàng.”
Karen lập tức nói: “Đây là chuyện ta phải làm.”
“Vậy thì quá tốt rồi.”
Tasen đưa cho Karen một chiếc bút lông ngỗng, Karen nhận lấy, bắt đầu ký tên.
Karen vừa ký tên vừa nói: “Xin hay thay ta truyền đạt kính ý đến bọn họ, nhờ
có sự nỗ lực vĩ đại của họ mà đã bảo vệ ranh giới căn bản cuối cùng của Trật
Tự.”
“Ta biết, ta hiểu rồi.”
Sau khi ký tên xong, Tasen cẩn thận từng li từng tí mà xếp thư lại.
“Xin ngài tiếp tục đi theo ta.”
“Hai vị kia còn bị như vậy bao lâu?”
Tasen nói: “Ảnh hưởng từ quy tắc Không Gian cộng thêm thôi miên tinh thần
có thể mê hoặc bọn họ rất lâu.”
“Vậy thì để bọn họ tiếp tục bước đi ở đó đi, ta hy vọng tiếp sau có thể có một
không gian riêng tư một chút để những tiền bối mà ta có thể sẽ thức tỉnh, không
biết là có tiện hay không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề, trong ghi chép đến thăm thì có rất nhiều
nhân vật lớn đưa ra yêu cầu như vậy;
Sau khi ngài lựa xong thì hãy thông báo cho ta biết, ta sẽ sắp xếp người vận
chuyển bọn họ ra ngoài, đợi đến lúc cần thiết sẽ tiến hành thức tỉnh.”
Làm như vậy là vì để quý trọng thời gian thức tỉnh, dù gì thì đây cũng không
phải thức tỉnh Ky Sĩ Đoàn thứ nhất với quy mô lớn để cầm lấy trang bị lập tức
tác chiến, trạng thái tốt nhất là để ba vị quan chỉ huy đã được lựa chọn tiếp tục
nằm trong quan tài rồi đưa đến phòng kế hoạch tác chiến rồi mới thức tỉnh.
Tasen đưa một viên ngọc hình tròn cho Karen: “Ngài trực tiếp vào bên trong đi,
ghi chép cuộc đời cụ thể vào quan tài của năm vị quan chỉ huy được khoanh
tròn trên danh sách đã được sắp xếp ở căn phòng lớn nằm ở trong cùng nhất.”
“Cảm ơn.”
“Ngài khách sáo rồi.”
Tasen quay người rời đi.
Karen thì cầm khối ngọc trong tay tiếp tục đi vào, Pall ngồi trên bờ vai tò mò
hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Kevin.”
“Gâu!”
Sau khi trả qua sự xác nhận của Kevin nơi này không bị quan sát, có thể tùy tiện
nói chuyện.
“Pall, cô chưa từng tới nơi này sao?”
“Không có meo.”
“Ta còn tưởng rằng cô cũng đã từng đến nơi này.”
“Thật ra ta cũng muốn đến đây, nhưng nơi này thật sự không vào được, canh
phòng quá nghiêm ngặt, bởi vì thân phận của cậu cao cho nên không có cảm
giác gì.”
Karen đi vào căn phòng kia, năm chiếc quan tài được đặt ở chỗ đó, bên cạnh
mỗi một cái quan tài đều có một cái bia đá, trong tấm bia đá có lắp trận pháp ký
ức, có thể thông qua nó để xem xét cuộc đời của người nằm trong quan tài.
Thậm chí có thể nghe được lời giới thiệu của người nằm trong quan tài đối với
bản thân được ghi vào trước khi chết.
Nhưng mà nội dung trên tấm bia bị xét duyệt cực kỳ nghiêm ngặt, sẽ không bởi
vì người đã khuất mà khiêng kỵ, dù sao đều là để dự bị để cống hiến khi được
tín đồ hậu thế thức tỉnh, không thể để ngươi khoác lác bản thân mình một cách
thiếu nguyên tắc.
Nhưng nói như thế nào đây, có thể có tư cách nằm ở trong này sau khi chết thì
cũng sẽ không kém cỏi như vậy.
Karen xem xét bia đá của bốn vị quan chỉ huy kia, bốn vị này đều cực kỳ ưu tú,
tùy ý chọn ra ba vị, hẳn là đều có thể đảm nhiệm được sứ mệnh hoạch định
phương án chiến tranh.
Việc này khiến Karen bắt đầu dao động suy nghĩ cho Kevin đi cửa sau, dù gì thì
đây cũng là một cuộc chiến liên quan đến một Thần Giáo chính thống, tất cả
vẫn phải lấy đại cục làm trọng.
Mặt khác, Dikno còn có một điểm yếu, đó chính là ở nơi này thì hắn vẫn còn
khá trẻ tuổi, khi chết chỉ mới 45 tuổi.
Cuối cùng, Karen bắt đầu xem xét bia đá của Dikno.
Đọc xong, Karen không khỏi thở dài.
Mặc dù ghi chép phong phú hơn rất nhiều so với những gì ghi trong danh sách
trước đó, nhưng biểu hiện của hắn vẫn không có gì quá sáng chói, quan trọng
nhất đó là mục tiêu của cuộc chiến này vẫn không phù hợp với chuyên môn của
hắn, vẫn là bốn vị quan chỉ huy trước đó thích hợp hơn một chút.
Kevin thấy thế, lập tức vươn chân chó ra, sờ lên trên quan tài, sau đó xoay đầu
chó qua, rất là mong chờ mà nhìn Karen.
“Rốt cuộc thì hắn có gì đặc biệt, ngươi có lý do gì để ta nhất định phải lựa chọn
hắn sao?” “Gâu!”
“Trình độ chỉ huy của hắn cực kỳ cao?” Karen lắc đầu, “Những quan chỉ huy có
thể nằm ở chỗ này không có ai là trình độ thấp.”
“Gâu!”
Pall mở miệng nói: “A, chó ngu, quan hệ giữa hắn và ngươi năm xưa tốt đến
dường nào thế?”
Kevin nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nó rất vội, cũng rất khẩn cấp, hình như là
nó đã nhận ra tâm ý Karen biến hóa, nó vô cùng lo nghĩ mà liên tục phát ra
tiếng “Gâu gâu gâu”.
Không có ý nghĩa gì, chỉ là tiếng chó sủa bình thường.
“Được rồi để ta đến xem đi.”
Karen chuẩn bị “Giao lưu” một chút cùng vị quan chỉ huy Dikno này, không
phải thức tỉnh, mà là kích hoạt một chút năng lượng linh tính trong cơ thể của
đối phương để tiếp xúc với hắn trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhắm mắt lại, một sợi xiềng xích màu đen tràn từ dưới chân Karen tiến vào
quan tài.
Người đã chết, thật ra cũng là chết rồi, di thể cũng không tồn tại “Tư duy”,
trong tình huống bình thường chỉ có sau khi “Thức tỉnh” thì mới thứ mới có thể
tái vận hành lại.
Đây cũng là nguyên nhân mà ký ức của phần lớn người được “Thức tỉnh” đều
dừng lại ở khoảnh khắc trước khi chết.
Nhờ tác dụng từ sức mạnh của Karen, tư duy ý thức của Dikno bắt đầu khôi
phục, Karen cũng tiến vào trí nhớ tư duy của hắn.