Chờ đến khi rời khỏi bãi biển trở lại Thần Điện công vụ rồi lại đi ra ngoài, sau
đó ngồi lên xe ngựa riêng của mình, ngoại trừ Verden ra thì mỗi một vị đều làm
một động tác giống hệt nhau.
Có người đang xoa cổ tay, giống như là tay bị tê, có người đang xoa mặt, giống
như là mặt bị tê.
Bọn hắn giống như là nằm mơ một giấc mộng ngắn ngủi, hốt hoảng tỉnh giấc
nhưng đến bây giờ bọn hắn mới bỗng nhiên ý thức được tiếp theo mình phải
làm chuyện gì.
Đột nhiên mình phải ra tay với chính Thần chi nhánh trong giáo.
Nếu là trước đây thì đây là việc cho dù nghĩ đến cũng không dám, thường
những kẻ phản giáo kia cũng không dám bất kính với Thần chi nhánh trong giáo
mình.
Nhưng những lãnh đạo cao cấp nhất của Trật Tự như bọn hắn bây giờ lại phải
dẫn đầu mà tổ chức chuyện này, cắt đứt cơ hội trở về của Ogurev.
Người chết lặng nhất là Creed.
Hắn kinh ngạc nhìn hai tay của mình, trong chốc lát cảm giác hoang đường và
sợ hãi tràn đến đầy dữ dội.
Nhưng đợi đến khi xe ngựa đã dừng trước cổng của “Thần Điện Chiến Tranh”
cũng nằm trong khu vực Giáo đình, Creed đi ra khỏi xe ngựa bước lên trên bậc
thang đã lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh và thong dong thường có.
Tiến vào thần điện, Đoàn trưởng 11 vị Kỵ Sĩ Đoàn sớm đã vào chỗ, phía sau là
Phó đoàn trưởng của mình.
“Bái kiến Hồng Y Giáo Chủ.”
“Bái kiến Hồng Y Giáo Chủ.”
Creed nhẹ gật đầu, ngồi lên vị trí của mình.
Quan hầu đã sớm bỏ đi sa bàn phương án của Dạ Thần Giáo mà dọn lên sa bàn
của Sinh Mệnh Thần Giáo.
Đồng thời, báo cáo của các hạng mục điều tra đối với Sinh Mệnh Thần Giáo đã
đặt sẵn.
Mặc dù thay đổi mục tiêu chiến tranh lâm thời, nhưng hiệu suất bên phía Trật
Tự đều vẫn cực kỳ cao như cũ.
Creed mở miệng bắt đầu hội nghị tác chiến, dùng giọng nói có vẻ hơi khàn khàn
nhưng lại hết sức bình ổn nói:
“Chư vị, để cho Sinh Mệnh lụi tàn đi.”
…
“Bọn hắn chắc chắn cảm thấy như đang nằm mơ.”
Ở trong xe ngựa, Verden cầm một ly rượu.
Vigulin lấy một chiếc chăn lông đắp lên trên đầu gối của Người Cầm Roi,
không có nói gì thêm bởi vì chính bà ta cũng rõ ràng là lời này không phải nói
cho mình nghe, càng không cần mình đáp lời lại.
Nhấp một ngụm rượu, Verden tiếp tục mỉm cười nói:
“Nhưng bọn hắn sẽ khôi phục lại ngay lập tức thôi, bởi vì, Thần, cách chúng ta
quá xa xôi, cho nên chúng ta đã sớm xem Đại tế tự…”
Verden uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Vigulin cầm ly đi, Verden dựa
người vào sau, để cho mình lười biếng dựa vào trên ghế, nói một câu xúc động:
“Như là Thần.”
Hệ thống của Trật Tự Thần Giáo cũng vận hành nhanh chóng như tốc độ mà tin
tức ở trên quảng trường tế tự được lan truyền.
Bộ ngoại giao Trật Tự phát công hàm đến cho Sinh Mệnh Thần Giáo, chuẩn bị
tổ chức hội nghị hợp tác bàn bạc, tiến hành làm nền cho cuộc gặp mặt giữa lãnh
đạo tối cao là Đại tế tự và Người làm vườn.
Karen cũng gặp mặt với hai người đồng hành khác.
Anh đại biểu cho Người Cầm Roi, hai vị khác thì đại biểu cho Đại tế tự và
Creed.
Một vị tên là Temira, một vị còn lại tên Salone, dòng họ của hai người đều là
“Shure”, dáng vẻ của hai người rất giống, là chị em nhưng không phải song
sinh.
Thật ra thì cả hai vị này đều là chủ nhiệm phòng làm việc dưới trướng của Hồng
Y Giáo Chủ Creed, vị đại biểu cho Đại tế tự kia cùng lắm là cầm theo tín vật
của Đại tế tự.
Tuổi tác trông có vẻ là hơn bốn mươi tuổi, hình tượng trông giống một lão nữ
tu, cực kỳ nghiêm túc và cũng cực kỳ cứng nhắc.
Nhưng có thể nhìn ra từ trên các chi tiết nhỏ của ngôn ngữ tay chân của họ rằng
bọn họ đang rất cố gắng hướng theo Karen, ví như lúc Karen nói chuyện, bọn
họ lắng nghe và cũng muốn chủ động giao lưu;
Nhưng mà hoàn cảnh công việc từ trước đến nay và tính cách của bản thân bọn
họ để cho cả hai người cũng không giỏi trong việc giao thiệp.
Điều này khiến Karen không khỏi có chút nghi ngờ, Người Cầm Roi vốn là dự
định sắp xếp tự đi chuyến này, bởi vì lúc đối mặt mình thì hai vị này đều có vẻ
rất hồi hộp, nếu là đối mặt với Người Cầm Roi thì chẳng phải là ngay cả việc hít
thở còn phải cẩn thận từng li từng tí?
Nhưng mà bọn họ chủ động đưa cho Karen một danh sách, sau khi Karen mở ra
thì phát hiện đây là danh sách “Quan chỉ huy”.
Mặc dù làm vậy có chút thiếu tôn trọng, nhưng xuất phát từ góc độ vận dụng
thực tế thì những “Quan chỉ huy” tiền bối ngủ say trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất
ngay bây giờ thật sự giống như là hàng hoá đặt trên kệ, ngươi có thể căn cứ theo
nhu cầu của ngươi mà lấy xuống dùng.
Đương nhiên, các tiền bối hẳn là cũng đồng ý với loại phương thức này, làm vậy
có thể tối đa hoá cống hiến.
Trong danh sách ghi lại chiến tích và cuộc đời của các vị quan chỉ huy, nhấn
mạnh ưu điểm trong loại hình thức chiến tranh nào…thậm chí có thể xa xỉ đến
nỗi nhằm vào cụ thể từng Thần Giáo hoặc Thần linh thuộc hệ nào đó.
Karen để ý đến cái tên bị khoanh tròn trước đó đã bị gạch bỏ, đó là ba vị từng
chỉ huy trong các cuộc xung đột và ma sát với Dạ Thần Giáo.
Karen vốn là không có quyền lựa chọn, danh sách sớm đã được dự định xong,
nhưng bây giờ…đối tượng chiến tranh thay đổi, danh sách cần lựa chọn lại lần
nữa.
Karen bắt đầu lật giấy, tập trung quan sát các quan chỉ huy từng xuất hiện trong
xung đột với Sinh Mệnh Thần Giáo, vừa lật xem mà trong lòng không khỏi phải
bồi hồi:
“Hôm nay, xem như thấy được cái gì thật sự gọi là được tổ tiên phù hộ.
Không chỉ có phù hộ,
Mà lại phù hộ một cách vô cùng chuyên nghiệp!”
Lúc xem xét thì một cái chân chó vươn đến, vừa lúc đặt ở trên một cái tên.
Dikno. Mountain. Beston.
Karen nhìn xuống dưới, cuộc đời chiến tích của vị này cũng không phong phú,
đương nhiên, đây cũng là so sánh với tiền bối và hậu bối khác, nhưng có thể
được nằm trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thì hắn tuyệt đối là quan chỉ huy ưu tú thật
sự trong thời đại của mình.
Công lao chói mắt nhất của hắn là đã từng chỉ huy chiến sự nhằm vào Hải Thần
Giáo.
Sau khi Hải Thần ngã xuống, Hải Thần Giáo cũng không phải là lập tức tan rã
mà là lại trải qua sự công kích liên tục, trong đó bao quát cả công kích quân sự.
Nhưng bởi vì Chủ Thần đã ngã xuống cho nên tầm cỡ của chiến sự cũng bị hạ
thấp xuống, đánh giá tổng kết của hậu thế tự nhiên cũng sẽ không quá cao.
Kevin chọn hắn vậy thì chắc chắn là có quen biết.
Hai chị em nữ tu kia cứ như vậy mà nhìn xem Karen “giao lưu trong yên lặng”
với chó của mình, mặc dù cảm thấy quá thiếu trang trọng, nhưng lại không dám
lên tiếng.
Thấy Karen còn đang do dự, Kevin lại dùng chân chó đè lên tên của “Dikno”,
trừng mắt nhìn về phía Karen, vẻ mặt vô cùng nịnh nọt đồng thời cái đuôi còn
không ngừng quẹt quẹt lên lưng Karen.
Nó muốn đi cửa sau.