Karen không phản ứng, ngược lại là Pall ngồi trên bờ vai Karen bị chọc cho
phát cười, cười mắng:
“Ngươi học mấy lời này ở đâu ra đấy?”
“Ta bắt chước chú Alfred.”
“Ừm?”
“Không, là chú yêu tinh radio, không, là yêu tinh radio, không có chú.”
“Không phải, ý của ta là xem ra bài tập của ngươi còn chưa đủ nhiều, thế mà
còn có thời gian đi học nghệ thuật biểu diễn.”
Connor: “...”
Pall quay đầu, nhìn về phía Karen, quan tâm hỏi: “Nếu như Đại tế tự thật sự
chán ghét và vô cùng bài xích Thần giống như chúng ta biết, nhưng lần này
chúng ta bảo Connor đưa trái cây đến rồi lại cho tiểu thư Dinah ám chỉ để rút
thăm, sẽ không khiến cho Đại tế tự nghi ngờ chứ?
Bức tranh kia là cậu cố ý vẽ ra, nhưng cái này thật sự là trùng hợp, ai bảo hoa
quả do Darien trồng lại ngon như vậy.”
Karen đáp: “Cho nên, ta sẽ báo cáo cho Người Cầm Roi trước.”
“Báo cho Người Cầm Roi?”
“Ừm, mặc dù không biết vì cái gì, nhưng kết hợp với thái độ và cách đối đãi đặc
biệt của hắn với ta trong khoảng thời gian này, ta có dự cảm…”
“Có dự cảm gì meo?”
“Người Cầm Roi sẽ rất hiểu cho ta đồng thời sẽ giúp ta che dấu mọi thứ.”
Nếu như Người Cầm Roi muốn thì hắn không chỉ có thể che giấu sự trùng hợp
trong việc rút thăm, còn có thể che giấu cả vấn đề về những chi tiết trong bức
tranh này.
Bởi vì, hắn là “Tai mắt” của Đại tế tự, hắn có điều kiện này và càng có năng lực
như thế.
Chỉ là Karen vẫn không hiểu động cơ của Verden, hắn giống như là nhìn ra thân
phận của mình, nhưng nếu như thật sự biết rõ vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không có
loại thái độ này.
Pall cảm khái nói: “Người Cầm Roi của chúng ta thật sự là một cấp trên tốt
mà.”
“Đúng thế.”
“Hi vọng hắn sẽ trường thọ, meo. “
...
Một vị phu nhân đang lười biếng mà nằm ở trên giường ăn nho, ở bên cạnh bà
ta là một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm để rửa những hoa quả khác.
Vị phu nhân này là Himilis, đã từng gặp mặt Karen lúc ở trang viên Tâm Hải,
bà ta là mẹ kế của Darien;
Còn vị đang ngồi xổm kia thì là Glihar, cha đẻ của Darien, là người mà Darien
“nhung nhớ” nhất.
Bởi vì trên chiến trường Sa Mạc, quân đoàn tư nhân gia tộc của Glihar bị Karen
tấn công nên tổn thất nặng nề, toàn quân gần như bị diệt, điều này dẫn đến
Glihar vốn đã không có địa vị gì trước mặt vợ mình trở nên càng không có địa
vị.
Ở phía đối diện giường có hai vị hoạ sĩ đang vẽ tranh.
Glihar cẩn thận từng li từng tí mà nói với vợ của mình: “Em à, anh cảm thấy
chúng ta có thể đổi một cái tư thế khác, nếu không thì ở trong bức vẽ anh sẽ
giống như là người hầu của em, mà không phải chồng của em.”
Himilis phun hạt nho vào trong tay Glihar, cười nói: “Bây giờ ngươi và người
hầu có gì khác nhau?”
“Tóm lại ở trước mặt người ngoài thì cần phải chú ý hình tượng một chút.”
“Được rồi, không có lựa chọn ly hôn với ngươi để tìm đối tượng thông gia khác
là đã cho ngươi mặt mũi rất lớn rồi.”
“Được rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy, mời tàn dư Bích Thần Giáo đến vẽ tranh là
một chuyện rất không may.”
“Mấy tên thuộc hạ may mắn bắt được, thả đi thì không bằng dùng để chơi đùa.”
“Đúng vậy, em nói rất đúng.” Glihar nhìn về phía hai vị hoạ sĩ phía dưới, cảnh
cáo nói, “Nghe, vẽ cho thật tốt thì còn có thể giữ lại các ngươi, vẽ không tốt thì
các ngươi chờ đi làm phân bón đi.”
Đột nhiên, Himilis bỗng ngồi dậy từ trên giường.
“Em à, sao thế?”
“Vườn Sinh Mệnh phát sinh dị động, có thể sẽ có Thần dụ mới giáng lâm, ta
phải mau mau đến xem.”
“Để anh đi cùng.”
Himilis và Glihar rời khỏi phòng ngủ, ở chỗ này chỉ còn lại hai tên hoạ sĩ kia.
Bede thở dài, nói: “Ta nói rồi, chúng ta nên tránh xa đám người của Sinh Mệnh
Thần Giáo một chút, bọn hắn thật sự không tôn trọng sinh mệnh chút nào.”
Piaget không lên tiếng, vẫn yên tĩnh vẽ tranh trên bàn vẽ.
“Này, ta bảo ngươi nhớ vẽ người nam kia tốt một chút, tuyệt đối đừng có vẽ hắn
thật sự đang quỳ.
Vị phu nhân kia thật ra không thèm để ý chúng ta, nhưng tên kia chắc chắn
không được rộng lượng cho lắm, hắn giống như là một con chó đực động dục,
tính tình vô cùng hung bạo, ta ngồi xa như vậy cũng đều có thể nghe được cái
mùi xao động kia trên người hắn.
Ta cũng nghi ngờ rằng có phải hắn đã dùng nước tiểu để đánh dấu dưới mỗi cái
cột nhà trong căn phòng này không.”
Piaget vẫn không đáp lời.
Bede giống như là đã nhận ra cái gì, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi đến sau lưng
Piaget.
Bede nhìn thấy bức tranh của Piaget, bối cảnh bức tranh là một cây đại thụ, cái
này rất bình thường, Cây Sinh Mệnh là hình ảnh tượng trưng của Sinh Mệnh
Thần Giáo, ở trong các khu vực truyền giáo của Sinh Mệnh Thần Giáo đều có
thể tìm thấy bối cảnh ký hiệu tương tự
Chỉ có điều trong bức tranh này của Piaget thì hình tượng của cái cây này cũng
không tốt đẹp gì, ngược lại càng có vẻ rất âm u.
Piager cũng vẽ theo yêu cầu của Glihar, hắn không phải quỳ… mà là bị treo lên.
Từng người, trẻ có già có nam có nữ có, đều bị treo ở trên ngọn cây này, dung
mạo mỗi người đều rất rõ ràng, hình tượng chỉnh thể tạo ra cảm giác vô cùng
quỷ dị.
Bede hít sâu một hơi, rất may mắn là hai vị nhân vật lớn của Sinh Mệnh Thần
Giáo kia bởi vì có việc đi ra ngoài, cho nên không thể trông thấy tác phẩm này,
chờ một lúc nữa mình phải lấy bức tranh này đi, lấy bức tranh vẽ ra hình tượng
ân ái nhưng mang theo không khí của người trên và kẻ dưới của mình để đi nộp,
nếu không thì hai người thật sự phải đi làm phân bón rồi.
Nhưng mà Bede vẫn rất hứng thú hỏi: “Mấy người này là ai?”
Piaget mờ mịt nói: “Ta không biết.”
“Không biết còn vẽ đến mức chân thật tỉ mỉ thế à?”
Piaget lắc đầu
Nói:
“Ta chỉ biết là bọn hắn phải trông thật chỉnh tề.”