Địa điểm cử hành nghi thức ở ngay trong văn phòng tộc trưởng.
Karen vẫn ngồi ở sau bàn làm việc như cũ, hai bên là Alfred, Bern, Lão Saman,
Bá tước Recar, phu nhân Gandio, và đám người Darien đang đứng.
Hôm nay Bern là đến trang viên Ellen để tiến hành học tập “Hành trình của Trật
Tự”;
Nếu không, Alfred và Bern cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này, bởi vì bọn hắn
còn đang ngổn ngang rất nhiều việc; cho nên bỏ qua hai vị này thì còn sót lại là
những người không có “tính năng động chủ quan” mạnh, cũng sẽ không bỏ qua
mỗi một cơ hội để xem chuyện náo nhiệt.
Kevin cuộn mình trong góc, giống như là một cô vợ mới cưới về không dám
gặp người ngoài.
Pall ngồi xổm ở bên cạnh nó, dùng vuốt mèo thỉnh thoảng vuốt ve cái đầu trọc
của nó.
Có thể là do cả hai quá quen thuộc cho nên Pall cũng không có cảm giác đặc
biệt gì đối với sự thay đổi của Karen, nhưng Kevin không giống vậy.
Khác nhau không chỉ vì đã từng gặp Thần Trật Tự ở kỷ nguyên trước hay chưa
mà còn là sự khác biệt giữa việc được ngủ trên cùng giường và ngủ trong ổ chó.
"Được rồi, được rồi, đây không phải là một chuyện đáng để vui mừng sao? Sao
ngươi lại run rẩy dữ vậy, nếu không phải biết kỹ xảo của ngươi rất tốt, không có
khả năng biểu hiện bất thường như thế thì ta cũng nghi ngờ ngươi đang giả bộ,
để làm nền cho việc phản công lại sau khi lấy được sức mạnh."
Kevin vốn đang run lẩy bẩy lập tức run dữ dội hơn.
"Ôi ta chỉ nói đùa thôi, meo, đến đây để mèo nhỏ ôm một cái, đừng có sợ."
Pall duỗi móng vuốt ra, ôm lấy đầu chó của Kevin.
Kevin kêu luên “Ô ô ô”, thể hiện tâm tình của mình.
"Được rồi, được rồi, nếu không phải vì để trấn an ngươi thì bây giờ ta nên đi
kiểm tra bài tập của Connor rồi, meo!"
Alfred và Lão Saman cùng nhau kiểm tra trận pháp đã bố trí xong trước đó, sau
khi xác nhận không có vấn đề gì thì bọn họ hành lễ với Karen rồi lui ra.
Karen không rời khỏi vị trí, tay phải nhẹ nhàng phác hoạ, ở khu vực trung tâm
phòng làm việc xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng ôn hoà.
Lúc này lão Saman lấy ra một viên cầu thuỷ tinh, điều khiển trận pháp phòng
ngự của trang viên Ellen, trong chốc lát, một màn sáng trận pháp to lớn bay lên,
bao phủ toàn bộ trang viên và một khu vực lớn xung quanh trang viên.
Sau đó, cũng không cần lo lắng vấn đề khí tức ở trong căn phòng sẽ truyền ra
ngoài.
Karen mở miệng nói: "Kevin, vào trong đi."
"Đi thôi, đi thôi meo!"
Pall thúc giục Kevin, rốt cục Kevin đứng người lên, cẩn thận từng li từng tí mà
đi vào trong cái vòng sáng kia.
Có thể là bởi vì do quá hồi hộp thấp thỏm, con chó vàng này không bước thẳng
được.
Tay trái Karen lật xem bút ký mà ông Hoven để lại, anh đã sớm quen với nội
dung bên trong, cũng không cần vừa nhìn vừa làm, nhưng dù sao đây cũng là
phong ấn dùng với Thần linh, lúc giải trừ nó thì vẫn cần phải thận trọng một
chút.
Không phải thận trọng với Kevin mà là thận trọng với Hoven.
Nghi thức bắt đầu.
Trên người Karen cũng xuất hiện ánh sáng màu vàng tương ứng với vòng sáng
mà Kevin bước vào.
Một người một chó, vào lúc này đều nhắm mắt lại.
...
"Rào rào… rào rào..."
Đây là tiếng sóng vỗ, trong không khí ẩm ướt xen lẫn mùi tanh và vị muối của
biển cả.
Karen mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt cũng không phải nhìn thấy lần đầu tiên,
hòn đảo nhỏ cằn cỗi này có địa vị rất đặc biệt trong lòng Ranedal.
Nơi này không chỉ là điểm mà hắn bắt đầu bước những bước chập chững đầu
tiên, mà cũng là nơi hắn từ người bắt đầu đi lên khuynh hướng của thần.
Cúi đầu xuống, Karen nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên bãi cát, thiếu niên
đang tập trung tinh thần nhìn chăm chú về bóng hình xinh đẹp đang đi bắt hải
sản trên bãi biển trước mặt.
Hắn có yêu Mills không?
Hắn yêu, nhưng loại yêu này, quá mức cực đoan và chấp nhất.
Nhưng mà sự khác biệt với trong thế tục là sự cực đoan của những người khác
sẽ phản ứng trên người mà họ yêu, không để ý sự kháng cự của người đó để tạo
thành sự chấp nhất của mình, không để ý đến sự đau khổ của người đó để khiến
bản thân tự cảm động.
Ranedal không phải như vậy, hắn giữ lại tất cả đau khổ cho mình chỉ vì để bảo
vệ ánh trăng tốt đẹp kia trong lòng mình.
Nghiên cứu kỹ càng thì hắn yêu Mills, nhưng càng yêu sự tốt đẹp không thể dứt
bỏ mà Mills mang đến cho mình trong khoảng thời gian thiếu niên kia.
Cô gái trẻ mặc váy, đi chân đất, giẫm lên làn nước biển vui sướng nhảy múa.
Thiếu niên nhìn trong ngây dại.
Karen đi đến bên người của hắn, thiếu niên ngẩng đầu, nhìn về phía Karen,
trong chốc lát, trong ánh mắt của hắn bắt đầu xuất hiện tâm tình rất phức tạp.
Hiển nhiên là giữa bản thể và ký ức giao hoà, giấc mộng và hiện thực chồng lên
nhau.
"Hình tượng này, quả thật rất đẹp, ta vô ý quấy rầy ngươi thưởng thức, nhưng
lần này không có cách nào khác, chúng ta còn có chuyện cần làm."
Thiếu niên xoay người, quỳ sát về phía Karen.
Hắn dùng hai tay và hai đầu gối dán xuống mặt cát, giống như là một con chó.
Karen khẽ nhíu mày.
Nếu như là hình tượng chó làm ra bộ dáng của chó thì Karen cũng có thể tiếp
nhận, nhưng bây giờ đây là hình tượng người.
Kìm nén sự khó chịu trong lòng, Karen đưa tay phất về phía trước một cái.
"Xoẹt…"
Tiếng cắt xé chói tai truyền ra, bãi cát dưới ánh chiều tươi đẹp phá tan, một
cánh cổng to lớn toả ra khí tức Nguyên Lý hiện ra, bên trên cánh cổng có từng
chiếc đinh đóng ở trên, mặc dù đã tháo ra vài cái, nhưng còn sót lại rất nhiều.
Đây là phong ấn thật sự của ông Hoven, với cường độ linh hồn trước đây của
Karen thì không nhìn thấy nó;
Có trời mới biết rốt cuộc ông Hoven đã dùng cảnh giới Thần bộc để làm đến
trình độ này như thế nào, so với Pall thì ông Hoven càng ghê gớm hơn.
Đồng thời, trong lòng Karen không khỏi cảm khái: Thì ra phong ấn mà lúc
trước mình mở ra cho Kevin chỉ như rút bớt vài chiếc đinh mà thôi.
Sau đó dưới sự điều khiển của Karen, ngoại trừ ba cái đinh màu tím không chịu
nhúc nhích thì những chiếc đinh còn lại cũng bắt đầu buông lỏng.
Ba chiếc đinh kia không phải Karen có thể phá vỡ, phong ấn sâu nhất của ông
Hoven được nén lại ở trong.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Karen giải trừ những gì có thể phá giải, thứ còn sót
lại, phải dựa vào bản thân Kevin tự mình từ từ bào mòn, nhưng mà lần này có
"Não chó" và "Đầu chó" bổ sung, muốn phá tan ba chiếc đinh này thì cũng
không có vấn đề lớn.
Nhưng mà, ngay lúc Karen chuẩn bị rút toàn bộ những chiếc đinh này ra, một
bóng người xuất hiện ở trước mặt Karen.
Là ông Hoven.
Vẻ mặt ông Hoven nghiêm túc nhìn chằm chằm Karen, nói: "Dùng tay đi, cháu
đã bị nó mê hoặc."