Số 13 Phố Mink

Chương 2890: Ta, Ranedal (1)




Ta vốn cho rằng ngươi sẽ lựa chọn rất tùy ý."

"Ta cũng cho rằng là như vậy, nhưng ta không nghĩ tới có nhiều kiểu khác để

lựa chọn đến thế, nơi này, thế mà có nhiều kiểu dáng quan tài như vậy."

"Bây giờ là do điều kiện tốt, lúc ban đầu cũng không có đãi ngộ như vậy."

"Ta cũng phát hiện được, ví như cái quan tài thứ nhất này."

Bern chỉ chỉ vào cái quan tài kia của Lão Saman, cái quan tài kia bằng mắt trần

cũng có thể thấy được sự thô ráp của nó, thậm chí, có chút keo kiệt.

Alfred lắc đầu, nói: "Ngược lại cũng không phải vậy, chỉ đơn giản là bởi vì cái

quan tài này là do hắn tự tay chế tạo, càng có ý nghĩa kỷ niệm, huống hồ gì thì

trong một đống quan tài xa hoa tinh xảo thì trông nó ngược đời như thế này thì

càng có phong cách hơn."

"Đúng vậy, không sai, vậy ta chọn cái này đi."

Bern chọn một chiếc quan tài đen, phong cách tiêu chuẩn của Trật Tự Thần

Giáo, rất giống với mẫu quan tài trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, nhưng chi tiết

đường vân được khắc ở trên rõ ràng vượt khuôn phép.

Cấp bậc trong Thần Giáo trang nghiêm, nhỏ thì thần bào trên người thần quan,

lớn thì quy cách của tranh vẽ trên tường, đều có một bộ giáo pháp quy ước.

Nhưng mà chỗ này, có thể không quan tâm đến những khuôn phép đó, dù gì thì

nói về giáo pháp thì chỗ này mới là nơi cao nhất của Trật Tự chính thống.

"Về những thứ ở bên trong có yêu cầu gì cụ thể sao?"

"Không có yêu cầu gì, dù sao thì cũng chỉ nằm ở trong để ngủ trưa, những lúc

còn lại vẫn phải leo ra ngoài quan tài làm việc."

"Ta thật rất thích loại cảm giác giác ngộ này của ngươi, không giống bọn hắn.”

"Bọn hắn không muốn làm việc sao?"

"Làm việc thì vẫn làm việc, việc thiếu gia giao cho thì bọn hắn cũng biết cố hết

sức đi hoàn thành, nhưng lúc không có việc gì thì mỗi người đều uể oải, không

có tính năng động chủ quan."

"Bọn hắn như vậy thì mới là bình thường, kiểu như chúng ta ngược lại mới

không bình thường."

"Có lẽ vậy. Được rồi, chúng ta có thể đi qua, hôm nay thiếu gia muốn khôi phục

thực lực cho Kevin."

"Có phải hơi có chút mạo hiểm không?"

"Đối với chuyện như thế này vốn cũng không có niềm tin tuyệt đối."

"Cũng đúng. Nhưng mà khi ngươi cho ta xem những giáo nghĩa mới kia, ta phát

hiện thái độ bài xích đối với “Thần” của Bộ trưởng cực kỳ kiên quyết, trên điểm

này thì nhất trí với những gì mà Đại tế tự thể hiện ra.

Nhưng bây giờ, Bộ trưởng lại muốn khôi phục sức mạnh cho một vị Thần, dù

chỉ là một phần, cái này cũng tựa hồ cùng giáo nghĩa trên giảng thuật, là tướng

vi phạm."

"Sức mạnh là không có đúng sai."

"Loại trả lời để bịt bình tương này, không phải thứ mà ta muốn bây giờ."

"Nói đến từ hàm nghĩa rộng hơn thì trong quá trình mà mỗi thần quan chúng ta

theo đuổi sức mạnh thật ra thì không phải là đang cố gắng rút ngắn khoảng cách

với “Thần” sao?"

"Nhưng đó là một vị Chân Thần, muốn sáng tạo ra một cái thế giới vô Thần,

vẫn còn đang cho một vị Chân Thần khác cơ hội để khôi phục sức mạnh, vẫn là

một sự mâu thuẫn.

Đương nhiên, nếu như ngươi nói với ta, khi giáo nghĩa thay đổi thì phải trở nên

linh hoạt thì ta có thể tiếp nhận, cũng có thể kết thúc lần nghiên cứu thảo luận

này."

"Thần Trật Tự là Thần, nhưng không phải Thần Trật Tự cũng sáng lập ra cái kỷ

nguyên vô Thần này sao?"

"Vậy những vị chi nhánh trong giáo ta..."

"Đây cũng là một điểm mà ta và thiếu gia cực kỳ nghi ngờ, bởi vì từ khi tiếp

xúc đến một chút phản hồi tương quan mà xem xét, có vẻ trong đây tồn tại một

vài vấn đề, ví như con của Thần tử Marvalho.

Cái đứa bé còn chưa được sinh ra kia mang theo ý niệm cực sâu, sau khi cảm

ứng được thiếu gia thì phát ra tiếng la, cũng không phải tích cực gì lắm."

Bern chỉ chỉ mặt mình, vừa chỉ chỉ nhiều cái quan tài đặt trong khán thính

phòng:

"Đây chính là mục đích thực sự mà ta muốn nghiên cứu thảo luận, rất nhiều

người, đều xem thành Thần là mục tiêu để đi theo Bộ trưởng, nếu như cuối

cùng, tất cả đều thành sự thật, sự tồn tại của chúng ta lại mâu thuẫn với cái thế

giới mà Bộ trưởng mong muốn kia."

"Ngươi là tín đồ trật tự thuần khiết đầu tiên mà thiếu gia thức tỉnh, ngươi cảm

thấy mình sẽ có vấn đề này sao?"

Bern lắc đầu: "Sẽ không, ta nguyện ý kính dâng ra tất cả chỉ vì giữ gìn thế giới

vô Thần tốt đẹp này."

Alfred đưa tay chỉ vào hai chiếc quan tài lâm thời kia, bên trong một là "Đại

pháp sư vong linh Morindi" và người còn lại là "Người Cầm Roi tiền nhiệm

Buken":

"Hai vị này hẳn là cũng không có nhiều vấn đề."

Bern phụ họa nói: "Tín đồ Trật Tự thuần tuý hẳn là cũng không có vấn đề gì.”

"Đừng nói trước như vậy, những vị đã từng đi theo Thần Trật Tự kia hình như

cũng có ý kiến khác biệt với ngươi đấy."

"Đây cũng là chuyện khiến ta không thể nào hiểu được, chỉ có thể nói, có lẽ bọn

họ được sinh ra trước khi Trật Tự Thần Giáo xuất hiện, bọn họ cũng không phải

trưởng thành dưới sự giáo hoá của lý niệm Trật Tự."

"Thật ra thì các ngươi không cần quá lo lắng vấn đề như vậy, bởi vì nguồn gốc

sự tồn tại của những người được thức tỉnh sau khi chết đi như các ngươi đều

được thiếu gia nắm giữ, một ý niệm của thiếu gia có thể quyết định sống chết

của các ngươi.

Nếu theo cách tàn khốc hơn đó là khi thiếu gia cảm thấy không có các ngươi thì

sẽ để cho thế giới này tốt hơn thì các ngươi cũng sẽ không còn tồn tại.

Còn về người sống như ta, thật ra ta cảm thấy tranh vẽ tường không được tiếp

tục xuất bản càng là một vẻ đẹp khác."

Bern cười: "Ngươi nói vậy cũng thật thú vị, đoàn đội của người khác đến cuối

cùng đều là muốn chia sẻ lợi ích, nhưng cái đoàn đội này của chúng ta, giống

như ngay từ đầu đã có một kết cục định sẵn, đây là đi ngược lại với việc dùng

lợi ích để thúc đẩy nhân tính."

Alfred hỏi ngược lại:

"Nếu như tất cả đều dựa theo lợi ích và pháp tắc nhân tính để làm việc, vậy

chúng ta còn cần tín ngưỡng làm cái gì?"

"Ta rất thích câu nói này, ta tán thành với năng lực trên vị trí này của ngươi."

Là một người mới, trực tiếp đánh giá một người cũ có nhiều kinh nghiệm hơn

thì rõ ràng là đang không biết có chừng mực.

Nhưng mà dù sao lời này cũng là nói ra từ trong miệng Bern, cho nên Alfred

không những không cảm thấy mình bị mạo phạm khiêu khích mà ngược lại có

một loại cảm giác vui vẻ khi được công nhận.

Hai người cùng đi ra khỏi khán thính phòng, đứng ở ngoài cửa, bỗng nhiên Bern

lại hỏi:

"Chúng ta ở trong quan tài có thể như vậy, các ngươi ở ngoài quan tài có thể

như thế kia, vậy …vị Thần sắp được khôi phục, vị Ranedal kia, hắn có muốn

như vậy không?

Sau khi khôi phục Thần lực, một ngày nào đó trong tương lai lại đi từ bỏ Thần

vị của mình.

Nếu như hắn chưa quen với Bộ trưởng thì cũng thôi, nhưng rất hiển nhiên là

không phải, cho nên, nếu hắn không muốn, như vậy vào lúc nhận lại sức mạnh

của mình thì hắn sẽ phản loạn.”

"Bern, nói như vậy, ngươi đã hỏi ta trước đó rằng việc này có thể ổn thoả tuyệt

đối hay không, ta chỉ có thể trả lời ngươi, trên đời này không có chuyện gì là

tuyệt đối. Nhưng nếu như ngươi hỏi ta, chuyện như vậy có phải tất cả Thần linh

trên đời này đều không muốn hay không?

Ta chỉ có thể nói có lẽ tất cả đều sẽ không muốn;

Nhưng chỉ có mỗi nó có thể trở thành một trường hợp ngoại lệ."