Số 13 Phố Mink

Chương 289: Tạo Thần (3)




Karen khẽ gật đầu, nói: "Tôi hiểu."

"Cậu... thực sự hiểu?" Pall hỏi, "Cậu có muốn tôi sử dụng hệ thống lý luận của

Dis để mở rộng lời giải thích không?"

"Không cần, tôi hiểu."

Thần cần giáo hội, cần tín ngưỡng, cần quá trình vận chuyển này, đây là công

việc mà Thần không cách nào từ chối, cho nên Thần đem ý thức cũng mình chia

cắt ra. Khi giải quyết công việc... ý thức của Thần tương đương với AI. Vị Thần

thật sự sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt của công việc. Ngài đang làm

nó, nhưng Ngài không biết nó là gì.

Lần này, ngay cả Karen cũng không thể không thở dài cảm khái, những người

thuộc Nguyên Lý thần giáo thực sự là một nhóm thiên tài, và bọn họ rõ ràng

đang điên cuồng tìm kiếm tìm bug ở các vị thần! Mà những gì Pall đang làm

chính là, mang cho mình, thẻ bug!

Karen đã quen với việc đơn giản hóa những mặt phức tạp của thế giới, chẳng

hạn như mấy ngày trước khi nghe Anderson báo cáo tình huống của gia tộc và

gia tộc Raphael, Karen chỉ hiểu đơn giản đó là một đám người giang hồ đang

tranh đoạt bến tàu.

Gạt bỏ bức màn huyền bí sang một bên, trên thực tế, quy luật vạn vật là giống

nhau.

Pall nói tiếp: "Vì vậy, nó tương đương với việc diễn giải lại những gì ta đã nói

trước đây. Thần đang đi trên đường và nhìn thấy một Tà Thần đang đứng trước

cửa nhà cậu. Có phải vị thần đó sẽ tự mình đến không? Cái này là tịnh hoá. Có

phải sẽ còn hỏi cậu rằng, vì sao kẻ thù này lại tới đây? Đây chính là thần khải.

Cậu đặt Tà Thần ở cửa, lại còn gọi cả Thần tới, có phải muốn ăn đòn không?

Thần lập tức muốn đuổi vào phòng để đánh cậu, đây là thần mục!"

Pall vỗ vỗ vuốt mèo: "Quá trình tăng tốc hoàn hảo, meo meo meo!"

"Tôi chưa đọc các tài liệu nghiên cứu liên quan tới Nguyên Lý thần giáo."

"Ồ, lúc trước ta mượn thẻ thân phận của Siti rồi đến phòng hồ sơ của Nguyên

Lý thần giáo ngâm nghê, lúc đó Siti đang thay mặt giáo hội Kỷ Luật tham gia

các hoạt động tại Nguyên Lý thần giáo. Về sau bị nàng biết, bà già ấy vậy mà

muốn truy sát ta."

Karen nghĩ: Chính cô đã hai trăm tuổi, vậy mà còn gọi người ta là một bà già.

"Quan trọng nhất chính là chuyện này do Dis sắp xếp. Ông ta kêu ta theo cậu trở

về, cho nên đương nhiên muốn ta giúp cậu tịnh hoá. Kỳ thật mấy cái giáo hội

trong trường học, hoặc những đứa trẻ trong giáo hội kia, bọn chúng tiếp nhận

tẩy rửa cảm ứng khí tức từ giáo hội rất sớm, mà tuổi thọ con người lại có hạn.

Karen, ở độ tuổi của cậu, không phải quá muộn nhưng cũng không phải sớm.

Dis chắc chắn muốn cậu trưởng thành mạnh mẽ hơn với tốc độ nhanh nhất, vì

vậy chúng ta phải tăng tốc! Chẳng lẽ cậu muốn đi tu luyện khắc khổ sao. Hay

cậu muốn đi học như ngài Hoven, không cần thực lực, không cần cảnh giới, chỉ

muốn suốt đời chuyên chú vào việc lang thang trong đại dương kiến thức và

giáo lý?"

Karen lắc đầu.

"Đúng vậy, ngoài ra, cậu cũng hiểu rằng tôi phó thác tất cả hy vọng của gia tộc

Ellen vào cậu, tôi không thể nào hại cậu. Người hy vọng cậu trưởng thành bình

an nhất chính là ta, Pall Ellen! Có Chúa mới biết khi nào thì cuộc nội chiến của

gia tộc Rafael chết tiệt sẽ lắng lại. Khi cuộc đấu nội chiến của họ kết thúc, họ sẽ

lại tiếp tục khởi xướng những cuộc tấn công từng bước xâm chiếm gia tộc

Ellen. Nếu không phải Dis đã hôn mê, ta rất muốn hỏi Dis, tại sao rõ ràng ông ta

có thể quét sạch cả cái gia tộc Rafael chết tiệt ấy bằng một cấm chú, nhưng cố

tình lại chỉ giết một mình chủ gia tộc? Phải chăng Dis muốn cho gia tộc Ellen,

cũng như cho chính ta, duy trì cảm giác khao khát và cấp bách?"

"Tôi cảm thấy ông nội..."

"Cậu không thấy xấu hổ khi nói rằng Dis không phải loại người có thể tính toán

và sắp xếp như vậy sao? Không sao, nếu cậu đủ dũng cảm để nói ra, ta có thể

cho phép cậu nói dối trước mặt ta."

Karen mỉm cười.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa thư phòng.

Cửa mở ra, Alfred đứng ở cửa:

"Thiếu gia, nữ vương đã cử đặc sứ đến nhà Ellen. Anderson hy vọng hai người

có thể cùng nhau gặp mặt, không phải trong thư phòng, mà là ở phòng tiếp

khách dưới tầng một."

"Được."

Karen đưa tay ra, sờ lên đầu Pall rồi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Pall nhảy khỏi bàn và đi đến giữa thư phòng.

Cái đầu đầy lông của nó nhìn quanh những bức chân dung tổ tiên treo trên

tường. Trước tiên nó chỉ vào bức chân dung của thủy tổ Ellen phía trên bàn làm

việc:

"Thủy tổ, huyết mạch ngài truyền thừa cho đến ngày nay, đã mỏng manh đến

nỗi không còn bảo vệ được dòng tộc của ta nữa. Một trong những điều mà ta hối

hận nhất hồi đó là tại sao ta lại chọn tín ngưỡng của ngài thay vì giáo hội. Điều

này khiến ta sau khi đạt được cấp chín thì không có một chút cảm giác thành

tựu nào mà chỉ thấy thất vọng. Hóa ra ngài nhìn thì cao cao tại thượng như thế,

sự thật cũng chẳng có gì hơn. Ngài yếu thì thôi đi, còn kéo chân ta. Nhưng, ngài

yên tâm đi, Pall Ellen ta sẽ là người sáng lập khởi đầu mới của nhà Ellen!" Pall

lại giơ móng vuốt lên chỉ vào Bá tước Recar:

"Ôm được chức nữ vương thì rất ghê gớm sao? Ta sẽ viết nên một chương hào

hùng cho gia tộc, vượt xa của ngươi!"

Cuối cùng, Pall lướt qua bức tranh chính mình, nhìn về phía bức tranh bên

trong, có một người đàn ông trông rất nghiêm túc:

"Cha, ta biết rằng cha ghét những gì ta đã làm đến chết, nhưng nếu ta không làm

gián đoạn kế hoạch mất trí của cha, thì bây giờ gia đình Ellen sẽ không chỉ là

nghèo túng, mà thay vào đó đã sớm diệt tộc từ lâu rồi! Cố gắng chuyển đổi hệ

thống tín ngưỡng gia tộc thành hệ thống tín ngưỡng giáo hội, cha thực sự nghĩ

rằng những giáo hội lớn đó là những người ăn chay sao? Những dã tâm của cha

nằm ngoài khả năng của mình, cũng như vượt quá khả năng chịu đựng của gia

tộc. Bây giờ, ta đã trở về, vật kia cũng được mang về. Dis, hẳn là đã sớm thực

hiện kế hoạch đến bước này, nhà Ellen, Eunice, thậm chí cả ta và vật kia, tất cả

đều nằm trong tính toán."

Pall thở phào nhẹ nhõm, lại ưỡn ngực nói to:

"Thủy tổ, các bậc tổ tiên của ta, cùng các con cháu của ta. Nếu như có thể, mời

các ngươi ba ngày sau hãy mở mắt ra nhìn xem. Nhìn xem thiên tài chói mắt

nhất trong lịch sử gia tộc Ellen, ta, đã tạo ra Thần như thế nào!"