Nhưng đây là ta đứng trên góc độ của mình để nhìn thấy cơn nghiện đói.
Góc độ của ta, có thể sẽ phiến diện, không, tất nhiên là phiến diện. Đứng trên
góc độ của nghiện đói thì nó có phải là vô cùng sạch sẽ, mà ta thì là bẩn thỉu
cùng cực?
Mà đứng trên góc độ Thần Trật Tự
Hắn dùng Thời Gian cấm kỵ đi, trong mắt hắn, cũng không phải là phiền phức,
gánh nặng, vướng víu,
Mà là,
Một mồi lửa có thể tiếp tục cháy lên,
Trong cái kỷ nguyên Chư Thần không hiện thế này,
Trái tim của Alfred vào lúc này cũng bắt đầu đột nhiên ngừng đập, hắn dùng tay
nắm chặt lồng ngực mình, con mắt trừng đến nỗi đầy tơ máu:
Thiếu gia của ta,
Trên lý luận nói tới,
Là người duy nhất có thể trở thành tân Thần.
Trong kỷ nguyên này!
Không, trong đây vẫn tồn tại một cái nghịch lý, Alfred rất nhanh đã chú ý tới,
đồng thời, bút máy bắt đầu liên tục vẽ ra những đường gợn sóng trên giấy, điều
này có nghĩa thiếu gia cũng đang suy tư gì đó.
Đó chính là trên lý luận, thật sự chỉ là trên lý luận.
Bởi vì thiếu gia càng mạnh thì Thần Trật Tự Chỉ sẽ càng trở nên suy yếu.
Cho nên, trạng thái hoàn mỹ nhất để lý luận được xác lập đó là:
Thần Trật Tự chống cự đến khi thiếu gia nhà mình thành Thần, mà thiếu gia nhà
mình thành Thần thì Thần Trật Tự tất nhiên sụp đổ, ngăn cản lập tức sẽ biến
mất, Chư Thần trở về!
Nếu như Thần Trật Tự không thể duy trì đến bước kia, rất có thể thiếu gia còn
không thành Thần thì Chư Thần đã trở về.
Lại cho dù Thần Trật Tự thành công chịu đựng đến khi thiếu gia nhà mình
thành Thần, hoàn thành việc chuyển giao, vậy thì thiếu gia nhà mình trong trạng
thái hoàn mỹ nhất cũng chỉ là trong khoảnh khắc đó trở thành vị Thần thứ nhất
trong kỷ nguyên này.
Điều này có nghĩa thiếu gia nhà mình không có ưu thế ra tay trước, điểm khởi
đầu tốt nhất chính là mọi người bắt đầu trên cùng một hàng.
Lúc này, trên bản bút ký bắt đầu xuất hiện những chữ mới, Alfred phát hiện,
thiếu gia nhà mình giống như thay đổi mạch suy nghĩ, thiếu gia cũng không tiếp
tục lo lắng đến vấn đề “Ưu thế” và “Yếu thế” nữa, cũng không lo nghĩ khả năng
“Thành công” và “Thất bại”.
Mà là đầu bút xoay chuyển đi hướng khác.
Điều này khiến Alfred không khỏi phát ra sự tán thưởng từ đáy lòng: Thiếu gia,
không hổ là thiếu gia, cách cục của thiếu gia, không phải thứ mình có thể tưởng
tượng, cả đời này của mình có thể đi theo bóng lưng của thiếu gia mà tiến lên đã
là vinh hạnh lớn nhất.
Bản bút ký:
"Cho nên, Ngọn Giáo Vĩnh Hằng nói, khi Thần Trật Tự không thể tiếp tục ngăn
cản, không chỉ có Thần linh của kỷ nguyên trước sẽ trở về, ngay cả những bá
chủ của những kỷ nguyên xa xưa hơn cũng sẽ trở về.
Trật Tự không chỉ đối kháng những Thần linh cổ xưa kia mà là thế giới này.
Có lẽ,
Thế giới này quả thật chính là như vậy, nhưng đây cũng không phải là lý do để
chúng ta tiếp tục bỏ mặc nó như thế.
Lúc trước ta bị vẫn luôn giày vò bởi một sự “Thành công” bất khả thi, mặc dù ta
vẫn sẽ đối mặt trực diện với Chư Thần trở về, nhưng ta vẫn không cách nào loại
bỏ cảm xúc tiêu cực và bi quan.
Ta sai rồi,
Ta cũng nhỏ nhen.
“Thành công” và “Thất bại” không nên bị ta định nghĩa đơn giản và không rõ
ràng như thế.
Bởi vì ngay vừa rồi,
Baansi,
Đã hô to với ta:
"Ha ha, chúng ta đã thành công rồi, không phải sao!"
Alfred cau mày, hắn lại bắt đầu nổi điên:
Con mẹ nó Baansi, đây rốt cuộc là ai!
Vì cái gì cái tên mà mình từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy lại xuất hiện ở
đây, xuất trong đoạn quan trọng mấu chốt nhất này!
Thiếu gia quen biết người này ở đâu, sao mình không biết gì cả, mà người này,
vậy mà có thể đưa cho thiếu gia lời khẳng định lớn lao như thế, hắn là người
thầy tiên phong nào trong Thần Giáo?
Ngay cả mình đều không thể nào hiểu được người này là ai, vậy cái điển tích do
người đại biểu thì những cái nhà Thần sử học hậu thế kia cho dù bọn hắn có
nghiên cứu mười đời một trăm đời cũng không có khả năng nghiên cứu ra được!
"A, trời ạ, hậu thế, các ngươi vẫn đi nghiên cứu “Tương Wien” đi, độ khó của
cái này có vẻ thấp hơn nhiều."
...
Lúc này, một tài xế xe taxi bình thường ở thành phố York vừa chở khách đến
nơi.
"Thưa ngài, 50 Rael.”
"Hừ, ngươi chạy đường vòng."
"Không có thưa ngài, ta thề với bình tương của mẹ ta là tuyệt đối không có!"
"Vậy bình tương của mẹ ngươi chắc chắn bị nứt rồi đấy!"
"Thưa ngài, ngài không thể nói như vậy, ngài có biết bình tương có ý nghĩa như
thế nào đối với người Wien không! "
"Nghe này, đừng cho rằng khẩu âm của ta không phải bản xứ thì muốn lừa gạt
ta, ta mặc dù không phải người Wien, nhưng ta đã sống ở cái thành phố York
này năm mươi năm rồi, ta cũng không phải du khách hay đi công tác gì nhé!"
"A…" Baansi nghẹn lời, bởi vì hắn quả thật chở khách đi đường vòng.
"Cho ngươi, 30 Rael, mỗi lần đón xe ta vốn chỉ tốn có 25 Rael, nhưng ta cho
thêm ngươi 5 Rael, để ngươi mua keo về dán bình tương bị nứt của mẹ ngươi!"
Hành khách thở phì phò xuống xe, dùng sức đóng mạnh cửa xe.
Baansi ngược lại cũng không tức giận, ngược lại còn chủ động đưa tay chào
hỏi:
"Ha ha, cám ơn sự rộng lượng của ngài."
Ngay sau đó hắn châm điếu thuốc, chuẩn bị khởi động xe, vào lúc này hắn bỗng
nhiên nghi ngờ mà khụt khịt mũi:
"Ừm? Mùi gì thơm vậy nhỉ."
Đúng lúc này, trên con đường phía trước xuất hiện một chiếc xe hàng mất thắng
đang lao đến, đâm vào hàng rào, mấy thanh cốt thép trên xe hàng cũng rơi
xuống đầy đất.
Điếu thuốc trong tay Baansi rơi xuống, cơ thể không kiềm chế được mà run rẩy,
vừa mới nãy nếu mình không do dự, trực tiếp nổ máy chạy xe ra ngoài vậy
chẳng phải mình vừa lúc bị chiếc kia xe hàng đụng trúng, lại bị những cái cây
cốt thép cắm thành bã thịt?
"Cảm ơn chủ phù hộ, cảm ơn chủ phù hộ."
Hắn quên mất khi lái xe chở hai vị khách kia, bởi vì mấy lời mà hai vị khách kia
lải nhải lúc trên xe, sau khi xuống xe thì hắn còn mắng người ta một câu:
"Hai tên thầy bói!"
Với thực lực của Karen và Bern thì chắc chắn nghe thấy câu này.
Nhưng bọn họ cũng không tức giận.
Thần Trật Tự ngăn cách sự can thiệp của Chư Thần với cái thế giới này, Trật Tự
Thần Giáo ngăn cách sự ảnh hưởng của giới giáo hội với xã hội văn minh.
Như vậy mới khiến một tên tài xế taxi bình thường không tiếp xúc được với dị
ma, cũng không tiếp xúc với Thần Giáo;
Để hắn và người nhà của mình, không cần phải nằm rạp trên mặt đất cầu
nguyện với Thần để Thần thương hại và cứu rỗi trong những trận thiên tai diệt
thế do chính Thần tạo ra.
Cũng không cần khoá chặt cuộc đời mình vào việc cống hiến cho Thần Giáo,
biến thành một phần nhỏ trong cỗ máy chiến tranh trên chiến trường của những
Thần Giáo kia.
Nhân loại có chiến tranh, có tàn sát, có phản bội, có vô số mặt trái, có những dơ
bẩn mãi không đếm xuể;
Nhưng trong thần thoại tự thuật của mỗi Thần Giáo, trong kỷ nguyên trước vốn
cũng không có một chương nào là thuộc về “Người”.
"Hai tên thầy bói", đây không phải trào phúng, càng không phải là lời chửi rủa;
Lời này trong tai tín đồ Trật Tự là sự ca ngợi.
Bản bút ký:
"Đúng vậy, chúng ta vốn cũng không cần sợ hãi thất bại, chúng ta cũng không
nên cảm thấy tiêu cực và bi quan, bởi vì, chúng ta đã thành công.
Mặc kệ tương lai như thế nào,
Mặc kệ sau một kỷ nguyên, hai kỷ nguyên, mười, thậm chí sau một trăm kỷ
nguyên sẽ như thế nào,
Ít nhất.
Chúng ta có thể ưỡn ngực,
Kiêu ngạo mà tuyên bố rằng:
Thế giới này từng vì chúng ta mà thay đổi.
Nhìn xem,
Chúng ta đã từng ở đây."