Bern đưa bàn tay, đặt ở trên bìa Ánh Sáng Trật Tự, nhịp thở của hắn cũng bắt
đầu dần bình thường lại, lúc nhìn về phía Karen, trong ánh mắt ngoại trừ sự
thành kính ra thì không còn gì khác, lúc hắn nói chuyện tiếp theo đó cũng không
còn sự gập ghềnh.
Hắn mở miệng nói:
"Ta, Bern. Lansage, lúc gia nhập Thần Giáo từng thề trước Ánh Sáng Trật Tự:
Cuộc đời của ta sẽ mãi trung thành với trật tự, không hối hận mà dâng hiến tất
cả, chỉ vì để Ánh Sáng Trật Tự có thể càng sáng chói hơn.
Mời, chủ ta… kiểm duyệt."
Vẻ mặt Karen trang nghiêm gật gật đầu, nói: "Ta đã nhìn thấy."
Hai mắt Bern nhắm chặt, bờ môi lúng túng:
"Ta, chúng ta rất hạnh phúc, ngài, chưa hề vứt bỏ chúng ta, ngài, vẫn luôn tại
bên cạnh của chúng ta."
Karen lắc đầu, nói: "Cũng không phải như vậy, ta nhìn thấy ngươi, cũng nhìn
thấy rất nhiều người, nhưng còn càng nhiều người giống như ngươi mà ta không
cách nào nhìn thấy.
Bọn hắn bây giờ có lẽ còn sống, có lẽ còn chịu cực khổ, có lẽ càng nhiều là đã
chết đi, ta không thể trông thấy bọn hắn, bọn hắn, cũng không thể trông thấy
ta."
"Không, ngài nhìn thấy bọn họ!" Bern mở mắt ra, cực kỳ chắc chắn nói, "Ngài
vẫn luôn tổn tại ở trong lòng của bọn họ, ngài tán thành ta, là tán thành hàng
triệu tín đồ thành kính với Trật Tự khác, ngài có thể trông thấy ta thì cũng có
thể trông thấy bọn hắn.
Ta không phải là người đặc biệt, ta cũng không phải kẻ may mắn.
Thần,
Ta tin tưởng, trong lúc bọn họ tuyệt vọng, thống khổ, khi gần ra đi cũng nhất
định nhìn thấy ngài hiện ra trước mặt bọn họ!"
Karen trầm mặc.
Anh cúi đầu xuống, tựa như là đang suy tư, nhưng trong chốc lát lại không suy
nghĩ ra được gì.
Nhưng đợi đến khi Karen muốn mở miệng, đột nhiên, bên trong đôi mắt xuất
hiện từng cây sợi tơ thật dài, nếu cẩn thận quan sát, đây thật ra là từng sợi Xiềng
Xích Trật Tự, bọn chúng rậm rạp vượt ra khỏi sức tưởng tượng.
Mới đầu, bọn chúng tích lũy tập hợp lại một chỗ, giống như một cuộn chỉ;
Thời gian dần trôi qua, bọn chúng khuếch tán ra, kéo dài xung quan, kéo dài
đến nơi xa, thậm chí còn có càng nhiều sợi kéo dài về phía quá khứ không thể
chạm đến.
Trong đầu giống như đang có vô số lời nỉ non vang đến, một màn này rất giống
với khi ở trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
"Ca ngợi chủ ta."
"Chủ, hào quang của ngài sẽ vĩnh viễn soi rọi phương hướng của ta."
"Chủ, ta nhìn thấy ngài."
Sâu trong linh hồn, trong vùng đầm lầy, bởi vì sự xuất hiện của Đao Than Vãn
mà pho tượng nghiện đói đang bị từng sợi Xiềng Xích Trật Tự khoá chặt, lúc
này từ từ ngẩng đầu.
Xiềng xích áp chế trên người nó bắt đầu run rẩy.
Đây không phải sự phản kháng của cơn nghiện đói, mà là Karen càng mạnh thì
nó sẽ chỉ cùng mạnh lên.
Karen rất đau đớn mà đưa tay che trán của mình, anh cố nén tất cả sự khó chịu,
đáp lại lời của Bern:
"Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta đã nhìn thấy."
Từng tiếng nỉ non ấy có rất nhiều là lời cầu nguyện trước khi chết, từng luồng
tín niệm ấy đang đè lên ý thức của mình.
Mình bây giờ vốn không thể nào gánh chịu phụ tải đáng sợ này.
"A…"
"Chủ ta, ngài đang… "
"Bern, chuyện kế tiếp, Alfred sẽ phụ trách nói với ngươi, bây giờ ta có hơi
không thoải mái, ta cần yên tĩnh một mình, đừng để người khác quấy rầy ta."
"Cẩn tuân Thần chỉ."
Vẻ đau đớn trên mặt Karen để cho Bern khôi phục năng lực hành động.
Có lẽ vào giờ khắc này, ngay cả chính bản thân Bern đều không thể phân biệt rõ
ràng rốt cuộc là mình đang quan tâm “Thần”, hay vẫn là quan tâm người hậu
bối trẻ tuổi này.
Có lẽ cái sau sẽ có tỉ trọng lớn hơn một chút đi.
Bởi vì hắn cũng không nghĩ đến vì sao Thần chí cao vô thượng lại đau đớn.
Đi ra ngoài phòng làm việc của mình, Bern đóng cửa lại rồi đứng ngoài cửa,
ưỡn ngực lên.
Một loại tinh thần trách nhiệm thần thánh đang quanh quẩn trong lồng ngực của
Bern. Bởi vì hắn đang canh giữ cho chủ, canh giữ cho Thần nhà mình.
Trong văn phòng, Karen có chút lảo đảo mà đi đến ghế sa lon, ngồi xuống.
Anh vẫn cúi đầu, bàn tay dùng sức đè trán của mình xuống, ý thức có cảm giác
như bị đè nén để cho anh bây giờ phải chịu sự giày vò khó có thể tưởng tượng.
Lúc này có lẽ phương pháp duy nhất có thể giảm bớt nỗi đau là tự mình dùng
Đao Than Vãn để cởi bỏ xiềng xích phủ lên trên pho tượng nghiện đói, sau đó
để pho tượng chia sẻ bớt giúp mình.
Sau một khắc,
Karen xuất hiện ở trong đầm lầy nơi sâu linh hồn.
Pho tượng nghiện đói có vẻ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với việc này.
Karen giơ tay lên,
Nhưng vào lúc xiềng xích do Đao Than Vãn bố trí sắp bị Karen ra lệnh thu hồi,
Karen lại để cánh tay xuống.
"Tại sao ta phải cầu xin ngươi? "
Karen nhìn xem pho tượng nghiện đói, pho tượng nghiện đói không có chút
phản ứng nào.
"Ta rất khó chịu, đúng vậy, vô cùng vô cùng khó chịu…"
Karen từ từ mở hai tay mình ra:
"Nhưng ta không tin tưởng, những ý niệm cầu nguyện trước khi chết kia sẽ thật
sự giết chết ta, bởi vì bọn họ đều là tín đồ thành kính Trật Tự giống như ta."
Nghe được câu này, con mắt của pho tượng nghiện đói từ từ mở ra, trong ánh
mắt của nó, không mang theo bất cứ cảm xúc nào mà chỉ là lạnh lùng nhìn chằm
chằm Karen.
"Đơn giản là lại giống như trước đây, dùng phương thức càng dữ dội hơn Ngọn
lửa Ánh Sáng vô số lần để thiêu đốt bản thân mà thôi, chỉ cần không chết, lại có
gì phải sợ, ngươi nói xem có đúng không?”
Karen quên đi tất cả chống cự, không còn bài xích, thậm chí anh bắt đầu chủ
động đi kết nạp những lời cầu nguyện kia.
Mức độ đau đớn đang không ngừng thăng cấp.
Ý thức của Karen cũng dần dần mê mang, trên thực tế, anh đã lạc lối.
Ý thức của anh bị bùn nhão bên trong đầm lầy bao trùm, sau đó hoà vào trong
đầm lầy.
Cứ ngỡ như Karen đã biến mất như thế.
Cảnh tượng này để cho Lưỡi Hái Chiến Tranh còn đang gian nan giãy dụa trong
vùng đầm lầy không muốn cúi đầu đều cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Thế nhưng mà cho dù Karen biến mất, nhưng xiềng xích giam cầm cơn nghiện
đói vẫn còn tồn tại như cũ, pho tượng nghiện đói cũng không hoàn toàn chiếm
giữ cơ thể này.
"Ùng ục… ùng ục … ùng ục…"
Một luồng bọt khí bốc lên trong đầm lầy.
Thời gian dần trôi qua, bùn nhão bên trong đầm bắt đầu trồi lên, sau khi trồi lên
thành hình người thì lại bắt đầu tróc ra từng mảng.
Trong ý niệm cầu niệm của các tín đồ trước khi chết, Karen đã mất phương
hướng, nhưng tương tự là nhờ lời cầu nguyện và tín niệm của họ lại đưa Karen
trở về.
Karen từ từ mở mắt ra, cảm giác đau đớn vẫn còn, cũng không hề giảm bớt mà
tiếp tục thăng cấp.
Nhưng trên mặt của anh lại có ý cười.
Trên pho tượng nghiện đói có tiếng cọ xát chói tai truyền ra, tựa như nó đang
phải gánh chịu áp lực nào đó.
Đúng vậy, cảm giác đau không có biến mất, chỉ là chuyển dời đi.
Chuyển từ trên người Karen đến pho tượng nghiện đói.
Mức độ của sự chuyển dời này đang càng lúc càng sâu hơn.
Đến mức trên mặt Karen ngoại trừ nụ cười ra còn toát ra một chút nhẹ nhõm và
thanh thản.
Đây là lần đầu tiên anh dùng tư thái này để đối mặt cơn nghiện đói.
Karen mở miệng nói:
"Thì ra ngươi cũng không phải là không thể chiến thắng, Thần Trật Tự thật ra
cũng không có thua ngươi."
Karen nhìn đầm lầy xung quanh.
Sau đó,
Karen mở mắt ra, ý thức trở về đến hiện thực, anh đang ngồi trên ghế salon
trong văn phòng Đại chủ giáo.
Karen ngẩng đầu,
Trong ánh mắt lộ ra vẻ hồi tưởng:
"Này, người tiền nhiệm, rốt cuộc ngươi là một người như thế nào."
Karen dựa người về sau, để lưng của mình hoàn toàn dựa lên trên ghế sa lon,
ánh mắt của anh nhìn chằm chằm lên trần của phòng làm việc.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu,
Ngươi đang khổ cực truy tìm, ngươi đang tìm kiếm giữa lúc mê mang, ngươi
không biết điểm cuối con đường ở nơi nào, càng không rõ ràng sự nỗ lực của
mình có nhận được kết quả hay không.
Nhưng khi ngươi thật sự đến được một nơi, trông thấy một tấm bia, tấm bia là
do người trước để lại.
Hắn đã từng đến nơi này,
Điều này chứng minh con đường của ngươi là chính xác, ngươi nhận được sự
khẳng định.
Giống nhau khi Bern chết nhìn thấy mình;
Mà mình, cũng nhìn thấy hắn.
Karen giơ tay lên, anh muốn viết xuống gì đó, ghi chép lại cảm ngộ của mình
lúc này.
Mặc dù trong tay không có bút, trước mặt cũng không có giấy, nhưng điều này
không quan trọng.
Karen muốn viết thì viết.