Cánh cửa cũ kỹ của cửa tiệm được đẩy vào phát ra tiếng “kẽo kẹt” kéo dài, làm
đảo ngược không khí tĩnh mịch tràn đầy mùi tương Wien ở trong.
"Đến rồi đấy à."
Một lão phu nhân cột tạp dề màu vàng trên người bước tới, mặc dù bà ấy đã lớn
tuổi, tóc hoa râm, nhưng ánh mắt hiền hoà trông rất có sức sống.
"Ừm."
Bern nhẹ gật đầu, ngồi xuống cạnh chiếc bàn nhỏ quen thuộc.
Lão phu nhân bưng một đĩa tương, một đĩa đậu và một ly rượu nho.
Dựa theo cách ăn truyền thống của Wien thì sẽ trực tiếp dùng ngón tay bốc hạt
đậu chấm vào tương rồi lại cho vào trong miệng.
Tương truyền thống Wien của mỗi một nhà đều có hương vị không giống nhau.
Tương của nhà này có hương vị rất nặng, nhưng không ngán, ăn cũng rất ngon.
"Còn có chút nguyên liệu nấu ăn phải đợi con trai ta mua về, ngươi chờ một
chút."
Lão phu nhân ngồi xuống đối diện Bern, vừa cười vừa nói: "Cũng khá lâu rồi
ngươi không đến đây."
"Ừm, bận rộn. "
"Tiều tuỵ đi rồi, nhìn còn già hơn ta, phải chú ý chăm sóc cơ thể mình cho tốt."
"Ừm, ta hiểu rồi."
Lão phu nhân nhẹ gật đầu, giơ tay lên, ước chừng độ cao: "Còn nhớ rõ lần đầu
cha ngươi dẫn ngươi đến đây ăn thì ngươi mới cao đến thế này thôi."
Vẻ mặt Bern vẫn tự nhiên mà tiếp tục ăn đậu, câu nói này tựa như không thể
khiến tâm tình của hắn có chút rung động nào.
Mặc dù làm "Sinh vật" sống trong màn đêm, hắn có được năng lực đã gặp qua
là không quên, có thể nhớ kỹ càng những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng hình ảnh của
người cha trong ký ức của hắn đã sớm mơ hồ rồi.
"Lần đầu ngươi dẫn con của ngươi đến đây ăn thì nó cũng cỡ bằng ngươi năm
đó."
"Đúng thế."
"Ngươi có nhớ nó không?"
"Không nhớ."
"Tại sao lại không nhớ chứ?"
"Tình cảm không sâu."
"Các ngươi đấy, tình thân ở trong mắt các ngươi giống như không phải thứ quan
trọng gì."
"Có lẽ vậy."
"Kẹt kẹt…."
Cửa bị đẩy vào.
Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn nói: "Sao hôm nay khách lại đến sớm thế
nhỉ."
Đứng dậy, đi tới cửa đón khách, lão phu nhân ngoài ý muốn mà phát hiện người
đến là một người thanh niên trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi hướng ánh mắt về phía phòng ăn vốn cũng không lớn, sau đó đi
thẳng tới đối diện bàn của Bern rồi ngồi xuống.
Bern có chút ngoài ý muốn mà nhìn Karen, hỏi: "Sao tìm được ta thế?"
"Chó nhà nuôi vừa về, mũi chó rất thính, muốn tìm người cũng không có gì
khó."
"Cũng đã đến lúc này rồi mà ngươi nói chuyện còn che che lấp lấp như thế."
Bern không tin Karen thật sự dựa vào một con chó mà tìm được mình, hắn đã cố
ý che giấu hành tung, mà hắn vốn vô cùng tự tin đối với năng lực của mình trên
phương diện này.
"Không lừa ngươi, con chó nhà ta mũi vô cùng thính, yêu thú cũng không sánh
bằng nó.”
"Là cái con chó vàng kia à?"
"Ừm, đúng."
"Ta đoán được nó là một con yêu thú, nhưng không nhìn ra nó có ghê gớm như
lời ngươi nói."
"Nếu có thể bị người ta nhìn ra dễ dàng như vậy thì ta cũng không dám dắt nó
ra ngoài."
"Cho nên, ngươi kiếm được con chó đó ở đâu thế?"
"Lúc sắp đi xa nhà, trưởng bối trong nhà sợ ta ở bên ngoài không an toàn, cố ý
bắt đưa cho ta."
Hạt đậu tiếp theo của Bern quên chấm vào bát tương thì đã bỏ vào trong miệng
nhưng bản thân hắn cũng không phát giác được.
Karen nói "Trưởng bối trong nhà", mà trong hồ sơ của Karen thì lại ghi là một
đứa cô nhi.
Lão phu nhân cũng bưng một đĩa tương và một đĩa đậu giống khi nãy đến, đây
là món ăn nhẹ truyền thống trước bữa ăn.
Nhưng khi bà ấy đang định đặt xuống bàn thì Karen đưa tay ngăn lại:
"Xin hỏi, có thứ gì khác để ăn không?"
Lão phu nhân đề cử nói: "Nếm thử tương nhà ta làm đi, khác với những nơi
khác."
"Thật có lỗi, ta không thích hương vị của tương."
"Sao có thể chứ, làm gì có người Wien nào không thích ăn tương? Người Wien
chúng ta lớn lên từ trong vại tương đấy."
"Ta không phải người Wien."
Bern yên lặng bưng ly rượu lên, uống một ngụm rượu, bờ môi liên tục nhấp
mấy lần.
"A, được rồi, ta đã biết, nguyên liệu nấu ăn cần chờ con trai ta mua về, nếu cậu
không ngại thì ta chuẩn bị cho cậu một phần salad rau quả trước nhé?"
"Cũng không cần, có thể cho ta một ly nước đá không?"
"Được rồi."
Bern cúi đầu, tiếp tục ăn đậu.
Chỉ chốc lát sau, một ly nước đá được lão phu nhân đưa tới, bà ấy đứng ở bên
cạnh cười hỏi:
"Cậu đến từ đâu?"
"Ruilan."
"A, là một nơi không tệ, nghe nói, khí hậu ở đó rất tốt nhỉ?"
"Cũng không được tốt lắm, nhưng nếu so sánh với Wien thì quả thật không tệ."
"Cậu có biết người Wien chúng ta có một câu tục ngữ như này không, khi khách
vãng lai cùng oán trách cái thời tiết chết tiệt này với người Wien thì rất nhanh
chúng ta có thể trở thành bạn bè.
Ta cũng không thích thời tiết nơi này, cũng thường trông ngóng một ngày nào
đó có thể đi cảm nhận ánh nắng dài đằng đẵng, đáng tiếc, ta lớn tuổi, đáng tiếc,
ta không đi ra xa nhà được."
Một câu của lão phu nhân chia ra làm hai câu để nói, đây không phải do bà ta
thích nói dông dài, mà là Karen đã ngửi được khí tức dị ma phát ra từ trên người
bà ta.
Rất nhạt rất nhẹ, nhưng không có khả năng giấu diếm được ánh mắt của anh.
Trong các dị ma mà Karen từng gặp thì cũng chỉ có Alfred có thể loại bỏ hoàn
toàn khí tức dị ma trên người, những dị mà khác đều chỉ có thể che giấu trên
một mức độ nào đó.
Nếu như là dị ma mà nói thì quả thật không thể đi quá nhiều nơi, rất có thể bà ta
đã hạn chế phạm vi hoạt động, đương nhiên, có lẽ cũng vì vậy mà được che chở
và an toàn.
Dù gì thì Bern cũng ăn cơm ở đây, với thân phận của hắn thì phát một cái “giấy
chứng nhận” cho dị ma cũng là chuyện quá đơn giản.
"Đúng rồi, cậu thanh niên trẻ tuổi, cậu đã kết hôn chưa?"
"Ta có vị hôn thê."
"Ta nghĩ vị hôn thê của cậu chắc chắn rất xinh đẹp, cũng rất dịu dàng."
"Đúng thế."
"Thật tốt, làm ta nhớ đến mình lúc tuổi còn trẻ, ta lúc tuổi còn trẻ cũng cực kỳ
dịu dàng và xinh đẹp."
"Phu nhân bây giờ cũng thế.”
"Ha ha, cậu thật biết nói chuyện, chờ một lúc nữa ta sẽ làm cho cậu món cà ri
lươn sở trường nhất của ta."
"Ta rất chờ mong."
Cửa sau chỗ nhà bếp có tiếng động.
"A, con của ta trở về, hai vị, xin chờ một chút.”
Lão phu nhân đi vào trong nhà bếp.
Sau đó, Karen trông thấy một ông lão khoảng năm sáu mươi tuổi thò đầu ra,
trên cổ còn cõng theo một cô bé.
Khí tức dị ma trên người hai người này thì càng nặng.
Nhất là cô bé này lúc nhìn thấy Karen, trên mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, một
đôi mắt to trực tiếp rơi ra khỏi hốc mắt!
Ông lão phía dưới thấy thế, dọa đến nỗi run một cái, lập tức đưa tay vỗ lên trên:
"Bộp!"
Cô bé ngửa ra sau, té xuống, nhưng mà cũng nhờ vậy mà cặp mắt kia trở về vị
trí cũ.
Lập tức, cửa nhà bếp bị đóng chặt, bên trong có tiếng ồn ào truyền ra.
Đây cũng là một quán ăn dị ma, nhưng mà gia đình dị ma này sống một cuộc
sống rất bình thường.