"Ha ha ha..."
Ukunga cười, con người của hắn không quá ưa thích kìm nén biểu cảm của
mình, dù gì thì với thân phận và địa vị của hắn thì vốn cũng không nhiều có thể
để cho hắn phải kìm nén biểu cảm của mình.
Cho nên, đối với vị “Thần chi nhánh” của Pamirez này bởi vì mình xuất hiện
nên mới khủng hoảng này thì hắn cảm thấy rất hãnh diện.
Karen mở miệng nói: "Không hổ danh là ngươi."
Được bạn cùng phòng cũ tán thưởng, mặc dù không phải gọi thẳng mình là cha
thì cũng vẫn để khóe miệng Ukunga càng cong lên hơn. Connor cắp sách nhìn
cái pháp thân này, lại nhìn Ukunga một chút, cuối cùng nhìn Karen đang nắm
tay mình.
Cô bé có cảm giác rằng thứ mà cái pháp thân này e ngại thật sự không phải
Ukunga, mà là Karen.
Cô bé dùng tay nhỏ thoáng dùng sức nhéo nhéo ngón tay Karen, cô bé muốn
nhắc nhở Karen, sau đó, Connor rất nhanh đã cảm giác được cường độ Karen
nắm tay mình lại, hiển nhiên, Karen đã sớm cảm giác được.
Nhưng mà bây giờ trong lòng Karen có chút kinh ngạc, rõ ràng mình không có
ra tay, cơn nghiện đói cũng không có gào thét, nơi này càng không phải là
không gian ý thức của linh hồn mình, nhưng cái pháp thân còn có thể cảm ứng
được sự xuất hiện của mình sao?
Cũng không nên như vậy chứ, bởi vì lần trước khi mình cũng tiếp xúc với Thần
tính còn sót lại của Nữ Thần Ám Nguyệt, nhưng vẫn không thể nhìn thấu sự che
giấu của mình dù cũng là Thần linh.
Có thể nhìn ra được rằng chỉ có những vị như Ranedal và Ankara bởi vì có quan
hệ quá quen với Thần Trật Tự, quen thuộc đến nỗi không cần phát giác khí tức,
cảm nhận một chút là có thể nhìn ra sự tương tự.
Chẳng lẽ nói vị Thần chi nhánh trong lịch sử của Pamirez Giáo này cũng đã
từng có quan hệ thân mật tựa như Ranedal với Thần Trật Tự?
Lại liên tưởng đến Thần Pamirez được xưng là "Thần truyền tin", như vậy thì vị
Thần chi nhánh này phải chăng cũng gánh vác một sứ mệnh đặc biệt nào đó?
"Ta đã biết, sau khi trở về ta sẽ lên báo Thần Điện, sau đó, Thần Điện sẽ phái
lực lượng đến để giúp ngươi giải quyết tình thế khốn quẫn bây giờ."
"Cảm tạ Thần Điện, ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại." Roseno thành kính ca ngợi.
Lúc này, pháp thân kia có chút động tĩnh bất thường, giống như cảm xúc đang
bị áp chế lại bắt đầu có chút mất kiểm soát.
Roseno nói: "Trưởng lão, ngài Karen, ta không cách nào tiếp xúc với các ngươi
nữa, đúng rồi, ngài Karen, xin ngài để ý đến đứa cháu trai kia của ta, hắn đã lạc
lối."
Karen đáp lại nói: "Ta đã biết."
Xem ra cách đánh giá của hai cha con Bern đối với Derius là giống nhau.
Đứng trên lập trường của bọn hắn, gia tộc của bọn hắn là mưu đồ của Trật Tự
Thần Giáo đối với truyền thừa Pamirez, vì thế phải trả giá bằng vô vàn sự cố
gắng, kết quả thì tín ngưỡng của hậu duệ gia tộc lại mất phương hướng vào thời
điểm mấu chốt và dễ dàng nhất, điều này không chỉ phản bội Trật Tự, càng có
thể có thể sẽ phá vỡ tâm huyết của mấy đời người trong gia tộc.
Roseno và cái pháp thân kia cùng biến mất, Ukunga và Karen thì đi về hướng
trận pháp dịch chuyển.
Trên đường, Ukunga mở miệng nói: "Đây là một cơ hội diễn tập khó gặp."
Rất hiển nhiên là Ukunga định xem chuyện ở nơi này như cuộc diễn tập để sau
này xử lý chuyện ở phố Mink.
Trong lòng Karen không khỏi có chút bồi hồi, điều này đủ để cho thấy địa vị
của ông nội ở trong Thần Điện, dù cho thoải mái như Ukunga nhưng khi đối
mặt với chuyện ở phố Mink cũng vô cùng kiêng kỵ.
"Cần ta hỗ trợ sao?" Karen hỏi.
Không chỉ các ngươi cần diễn tập, nếu như có thể mà nói thì ta cũng muốn
luyện tập một chút.
"Đương nhiên, ngươi rất quen thuộc với Pamirez Giáo, đến lúc đó cần ngươi
đến khống chế lại cục diện nơi này."
"Được rồi, không thành vấn đề."
"Đúng rồi, hình như ngươi còn thiếu ta một lời cảm ơn, và một xưng hô để thể
hiện sự tôn trọng."
Karen hỏi: "Ngươi đang nói cái gì đấy con trai thân yêu?"
Ukunga bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Karen, nhìn chằm chặp vào anh.
Đổi lại là bất cứ một người nào dám nhục mạ một vị Trưởng Lão Thần Điện
như thế này thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Nhưng Ukunga lại:
"Ha ha ha…"
Thời điểm đặc biệt, dùng trò đùa đặc biệt có tác dụng rút ngắn mối quan hệ giữa
hai bên một cách nhanh chóng.
Karen rất rõ ràng điều Ukunga muốn là gì, hắn muốn một giá trị cảm xúc.
Ukunga cười cười, chợt trở nên cô đơn, hắn mở miệng nói:
"Xem ra ta phải chết rồi, tỉ lệ thành công của ta ở chỗ kia cũng không lớn, tên
kia càng khó đối phó hơn so với trong suy đoán của ta."
"Sao lại nói vậy?"
"Bởi vì bây giờ ta bắt đầu nhớ Philias, nhớ Protaras, nhớ DeCarloster, ta bỗng
nhiên rất muốn trở lại căn phòng trong quá khứ, trở lại bên cạnh “đám con” của
ta.
Bọn hắn đều đã không còn ở đây, bọn hắn chắc cũng đang chờ “người cha” như
ta đến gặp mặt đấy.”
Karen nhắc nhỏ: "Thật ra thì là người làm cha phải đi trước, tiếp theo sau thì
mới đến…"
Ánh mắt Ukunga lạnh lùng, nhìn xem Karen.
Karen khẽ mỉm cười, ngừng lời lại.
"Thằng nhóc ngươi rất thú vị, ta thăm dò một chút dữ liệu cơ sở về ngươi, ta
phát hiện ngươi rất được những lão già ưa thích, sự thật cũng đúng là như thế, ta
đã hơn một ngàn tuổi vẫn còn có thể bị ngươi chọc cho vui vẻ."
"Ta cũng có quan hệ rất tốt với những người cùng thế hệ."
"Không, tin ta, ta đã từng cùng thế hệ với Protaras, ngươi rất giống Protaras,
loại người như các ngươi, những người cùng thế hệ bên cạnh sẽ chỉ trở thành
công cụ vật dẫn cho hành động của các ngươi, mà chính bản thân các ngươi lại
không tự nhận thức được.
A, đúng, đã làm thầy của ngươi thì dù sao cũng phải dạy ngươi chút gì đó,
nhưng ta lại rất lười, không muốn giảng bài cho ngươi, chậc, nên làm gì bây
giờ."
Connor: "Ồ, có thể đưa tiền mặt."
"A, trong ngôi sao của ta thật ra cũng có vài thứ, có thể xem như di sản, ta
không muốn để lại cho Thần Điện, cũng không thể giao cho gia tộc của ta, sợ
mang đến tai kiếp cho gia tộc."
Connor: "A, cái này hình như cũng không phải thứ gì tốt lành."
"Có một món trang sức hình cái đầu lâu rất thú vị, hôm nào có rảnh ta đem ra
ném cho ngươi chơi đùa, ngươi có thể xem nó như thầy của ngươi, nó có thể
dạy ngươi không ít thứ."
Karen hỏi: "Là…xương của Thần sao?"
"Ừm, đúng vậy, nhưng mà ta cũng cần phải nhắc nhở ngươi, không nên bị nó
mê hoặc, nó rất am hiểu cách để mê hoặc người khác."
"Có phải quá quý giá rồi không?"
"Cũng bình thường, cái xương đầu này và hạng mục nghiên cứu mà ta giao cho
ngươi là một cặp, là di cốt của vị Thần linh từng nghiên cứu Thời Gian cấm
kỵ."
Lúc này Connor mở to hai mắt nhìn: "Gâu!"
Ukunga sờ lên đầu Connor, Connor rất là kháng cự mà ôm đầu lui lại. "Ngươi là
một con rồng, học chó sủa cái gì, không cảm thấy mất mặt sao?"
Connor không nói lời này.
Karen giải thích: "Bởi vì trong nhà nuôi chó, bình thường nó thích chơi cùng
với chó."
"À." Ukunga khoát tay áo, "Được rồi, ta đi đây, ngày khác cha sẽ mang đồ chơi
mới đến cho con nhé, con trai thân yêu.
A, đúng rồi, nói là nói như vậy, tốt nhất ngươi vẫn phải tôn trọng nó một chút,
dù sao thì nó là Thần linh cao cao tại thương, sau khi ngươi trở về thì trước hết
hãy chuẩn bị phong ấn và tế đàn cung phụng cho tốt, tốt nhất là quy cách cao
một chút, cũng long trọng một chút, ngươi cảm thấy ngươi cần thời gian bao
lâu?"
"Rất nhanh thì sẽ có thể chuẩn bị kỹ càng."
Bởi vì trong nhà, đã có sẵn ổ chó.
"Vậy thì tốt."
Ukunga bước vào trận pháp dịch chuyển rồi biến mất không thấy gì nữa.
Connor cực kỳ kích động nói: "Nó sẽ kích động đến nỗi sủa gâu gâu gâu! Sau
đó không ngừng đuổi cắn cái đuôi của mình chạy vòng vòng.”
Vừa nói, Connor còn vừa bắt chước, đeo cặp sách xoay người vòng quanh. Cô
bé còn cố ý giơ cặp sách lên, giống như là Kevin cõng Pall trên vai.
Bên phía Karen ngược lại thì bắt đầu có chút do dự, lúc trước vừa mới đáp ứng
giúp Kevin cởi tất cả phong ấn mà mình có thể ra, nhưng bây giờ Kevin lại có
thêm phần xương đầu bổ sung về, Karen không khỏi lo lắng:
Kevin, sẽ được bồi bổ đến mức độ nào?