Một con mèo đen cưỡi trên lưng Kim Mao, nhìn phòng biểu diễn đang được xây
dựng trước mặt.
Công nhân ra ra vào vào, liên tục mang theo vật liệu và xi măng, Bede đứng ở
đó tự mình giám sát công việc.
Cách đó không xa, có ba chiếc guồng nước ngừng lại.
"Tại sao lại phải làm điều này chứ!!!"
Pall vừa nói thầm vừa dùng móng vuốt bắt lấy hai tai Kim giống như đang nắm
dây cương quay về phía sau.
Kim Mao lập tức quay lại, chở theo mèo đen trên lưng cùng chạy về nhà, sau đó
đi thẳng lên tầng ba, tông thẳng cửa thư phòng chạy vào.
Lúc này Karen đang ở sau bàn làm việc xem xét thứ gì đó, còn Berger thì đứng
trước bàn.
Anh không phải đang xem xét tình hình kinh doanh của gia tộc Ellen, thực tế là
vào sáng hôm đó, sau khi đọc tất cả các các bản báo cáo về gia tộc Ellen, anh
cho rằng mọi thứ vẫn hoạt động bình thường.
Anh không hiểu về kinh doanh vì vậy chẳng thể thay đổi bất cứ điều gì, và anh
cũng không có khả năng biến đá thành vàng.
Điều quan trọng nhất là gia tộc Ellen không thiếu tiền, mà thứ họ thiếu là thực
lực để có thể tự bảo vệ mình.
Thông tin trước mặt là do Berger vừa đưa tới cho anh, một phần là văn bản tự
thuật, do Berger tìm một vài người lớn tuổi hỏi thăm chi tiết về nghi thức chôn
cất trưởng tộc, phần còn lại thì tới phòng hồ sơ gia tộc tìm kiếm tài liệu liên
quan, may mắn tìm ra được bức ảnh chôn cất.
Trong bức ảnh, có thể thấy rõ thi thể trưởng tộc đã được đã được xử lý, điều này
giống với miêu tả của mấy vị lớn tuổi trong gia tộc.
Ngoài ra, việc lựa chọn quan tài và thiết kế lăng mộ cũng vô cùng tinh vi.
Lăng mộ của trưởng tộc Ellen sẽ không quá xa hoa, không gian không quá lớn,
dù sao cũng phải chôn cất gần nhà chính, không thể xây cung điện dưới lòng
đất, nhưng vật liệu sử dụng đều rất tinh tế.
Quan tài tốt, mộ thất tốt, có thể đảm bảo rằng thi thể bên trong sẽ được bảo
quản ở mức độ tốt nhất có thể.
Việc bảo quản có hơi cường điệu, nhưng nó sẽ không bao giờ biến thành một
vũng xương cốt thối nát sau khi mở quan tài.
Điểm mấu chốt là sau khi quan tài được mở ra, thứ nằm bên trong là một xác
ướp với đầy đủ từ đầu đến đuối, có thể nhìn ra là thi thể con người.
Tuy nhiên, điều này cũng không chính xác, vì dù sao gia tộc Ellen cũng không
phải là một gia đình bình thường, nếu dùng kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực
dịch vụ tang lễ ở đây thì có cả năng không chính xác cho lắm. Ai biết được rằng
liệu gia tộc Ellen có bố trí trận pháp gì ở bên trong huyệt mộ hay không?
Rốt cuộc, Dis nói rằng sau khi các giáo sĩ trong nhà thờ Chính thống giáo chết,
nhà thờ sẽ cử người chuyên môn đi thu hồi xác chết của họ, bản thân xác chết
ấy cũng sẽ biến thành một loại nguyên liệu.
Cho nên, phải chăng xác của những người thuộc Gia tộc theo tín ngưỡng cũng
sẽ trở nên trân quý?
Ngay cả việc gạt bỏ lý do tôn trọng người đã khuất, coi thi hài của tổ tiên là của
cải rồi đối đãi và chăm sóc thật tốt cũng có thể biến thành hợp lý.
Tuy nhiên, có một vấn đề ở đây, gia tộc Ellen không theo giáo hội Kỷ Luật và
bản thân gia tộc này là nhà cung cấp vật liệu cơ bản cho các nhà thờ nên nhu
cầu sử dụng thi hài của tổ tiên làm vật liệu không cao.
Karen dùng bút gõ vào trán.
Thật tiếc là không tiện hỏi Pall hoặc ngài Anderson về vấn đề này.
Một là Karen không chắc liệu mình có thể thức tỉnh thành công mức độ tồn tại
này hay không, hai là rốt cuộc đây là chuyện đào mộ tổ tiên nhà người ta.
Ta có thể âm thầm bí mật làm chuyện này, nhưng không thể trắng trợn nói ra
trước khi mọi việc hoàn thành.
"Gâu!"
Pall đã vào trong một lúc lâu, thấy Karen không để ý đến mình, cô dùng chân
kéo tai Kim Mao khiến nó kêu một tiếng.
Karen ngẩng đầu lên, liếc nhìn Pall, sau đó vẫy tay ra hiệu rằng Berger có thể đi
ra ngoài.
Berger hành lễ rồi lui ra, khi đi ngang qua Pall, ánh mắt hắn vô thức nhìn về
phía bức chân dung con mèo đen treo trong thư phòng, sau khi bước ra ngoài,
Berger đóng cửa thư phòng, tương đương với việc ngăn cách hết thảy âm thanh.
Berger đứng vững, hai tay đặt trước người, lưng thẳng tắp. Trong lòng hắn nảy
lên nỗi nghi hoặc: Con mèo cưng mà thiếu gia mang theo, có vẻ hơi giống con
mèo đen do tổ tiên biến thành trên bức tranh.
Berger ngay lập tức lắc đầu, mình đang nghĩ gì thế này.
…
"Tại sao phải tu sửa phòng biểu diễn!" Không còn người ngoài, Pall trực tiếp
hỏi thẳng.
"Ngài Anderson nói với tôi rằng trong trang viên không có hồ bơi. Để đẩy
nhanh tốc độ xây dựng, chúng tôi chỉ dứt khoát cải tạo phòng biểu diễn, sử dụng
nó như một hồ chứa nhỏ."
"Nhưng đó là thanh xuân của ta, là ký ức của ta!" Pall bất mãn nói, "Đó là kiến
trúc có tính kỷ niệm mà ta để lại cho con cháu trong gia tộc."
"Vậy, tôi sẽ ngay lập tức gọi ngài Anderson đến, yêu cầu dừng việc xây dựng
sau đó khôi phục lại phòng biểu diễn về trạng thái ban đầu, hoặc, cải tạo nó?"
Pall không đáp ứng mà chỉ nói:
"Nếu lần sau lại xảy ra chuyện như thế này, cậu có thể bàn bạc trước với ta, sau
đó đợi ta gật đầu đồng ý được không?"
"Lần sau hẳn là sẽ đem chân dung cô trong phòng này tháo xuống."
"Thật tàn nhẫn!"
"Ngài Anderson dường như cực kỳ để ý việc bên trong thư phòng tổ tiên vậy
mà lại treo bức tranh con mèo."
"Tôi biết rồi. Lão già kia… Không, vật nhỏ kia thật sự quá xấu!!"
"Việc cải tạo phòng biểu diễn sẽ hoàn thành trong ngày hôm nay. Tiếp theo, các
xe chở nước từ nhiều nơi trở về sẽ đổ nước thánh vào đó. Nếu không có bất ngờ
gì xảy ra, công tác chuẩn bị sẽ sẵn sàng trong ba ngày."
"Meo meo, bọn họ thực sự rất tích cực.” Pall cười thành tiếng.
"Ý tôi là, cô đã sẵn sàng cho buổi lễ tịnh hoá chưa?"
"Đã sẵn sàng."
"Không cần chuẩn bị thêm gì sao?"
"Ừ, bảo họ đến bữa mang đồ ăn thức uống tới, để yêu tinh radio… À không
được, để cho con chó ngu ngốc mang vào đi."
"Để nó?"