Số 13 Phố Mink

Chương 2861: Thần phản bội (3)




Trật Tự Thần Giáo, Thần Điện công vụ.

Đại tế tự sau khi trở về từ trụ sở của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thì rất nhanh đã tập

trung vào việc xử lý công vụ hàng ngày.

Cùng lúc đó, ở một tầng khác của Thần Điện công vụ, trên bãi cát của một vùng

biển tăm tối, xuất hiện bóng dáng của Norton.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc, đối diện về phía biển cả, không nói một lời.

Một con rùa biển hình thể to lớn từ từ nổi lên, nó nhìn Norton, mở miệng hỏi:

"Đại tế tự, đây là lần thứ nhất ta cảm nhận được tâm tình của ngài như vậy, ngài

bàng hoàng."

Norton không có trả lời, trong đầu của hắn còn đang hiện ra cảnh tượng lúc

mình diễn thuyết.

Lần trước khi Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất có động tĩnh bất thường thì bị phía

ngoài cho rằng là tiêu chí cho sự trở về của Thần Trật Tự, Thần Trật Tự cũng

được công nhận là “Vị Thần thứ nhất trở về”.

Việc này cũng cực kỳ phù hợp với hình tượng bá chủ cuối kỷ nguyên trước của

Thần Trật Tự, nếu như Chư Thần phải trở về thì sẽ không có lý do gì Thần Trật

Tự sẽ xếp ở đằng sau.

Nhưng lúc này đây, cũng là động tĩnh từ Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất lại mang đến cho

Norton một loại cảm giác rất không tầm thường.

Hắn đứng trên bãi cát, bắt đầu nhìn khắp bốn phía.

Trong Ánh Sáng Trật Tự có một câu ghi chép như thế này: Thần, không giờ

phút nào không nhìn chằm chằm vào ngươi.

Hiện tại, Norton đang cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm.

Barce không dám nói lời nói, yên lặng cùng với Đại tế tự.

Cuối cùng, Đại tế tự mở miệng:

"Norton, ngươi không ngăn cản được, bất kể ngươi muốn làm gì thì đều không

thể ngăn cản chủ ta trở về."

Cơ thể khổng lồ của Barce run lên, nó nhận ra những lời này là do ai nói, lập

tức bắt đầu lặn người xuống, nó muốn tránh né.

"Tiranus, ta có một câu muốn hỏi ngươi."

"Norton, ngươi là người thừa kế của ta, giải thích cho ngươi vốn là một trong

những chức trách của ta."

"Ta nên tin tưởng chủ ta sao?"

"Ha ha ha… hahaha…"

Tiếng cười phát ra từ trong miệng Norton vô cùng tuỳ ý, giống như hắn vẫn

luôn đang đợi giờ phút này.

Nhưng mà, đúng lúc này, Norton giơ tay lên, một cái lục lạc đập xuống mi tâm

của mình.

"Ầm!"

Mi tâm của Norton thủng một lỗ.

Hắn mở miệng nói: "Barce, ngoi lên!"

Barce vừa mới lặn xuống, bất đắc dĩ phải trồi lên mặt biển lần nữa, mặc kệ vị

trước mắt này bây giờ là Norton hay là Tiranus, nó cũng không dám từ chối

mệnh lệnh của đối phương.

"Xin ngài dặn dò."

"Giúp ta, nhìn thấy sự thật."

Cơ thể Norton bắt đầu bồng bềnh hướng lên trên mai rùa của Barce.

Căn cứ theo ghi chép trong Ánh Sáng Trật Tự, Thần Trật Tự từng đứng trên cái

mai rùa này, chỉ có điều đó là Barce đời thứ nhất, lúc này thì đã là đời thứ năm.

Đường vân cổ xưa bắt đầu hiện lên ở trên mai rùa, hội tụ đến dưới chân Norton.

Norton đưa tay cầm ra một sợi tơ vàng từ lỗ hổng trên mi tâm, dung hợp lên

trên mai rùa.

Đây là – Khí tức của Thần tính.

Trong lòng Barce rung mạnh: Đại tế tự, đây là đang ngưng tụ ra mảnh vỡ Thần

cách rồi?

Tiranus: "Vì sao ngươi lại áp chế cảnh giới của mình."

Norton: "Ta cũng không muốn được Cánh Cổng Trật Tự tiếp dẫn để cho ta tiến

vào Thần Điện; ta nghĩ, đám người trong Thần Điện kia, cực kỳ hy vọng thấy

cảnh này, bọn hắn vô cùng khát vọng, ta có thể rời khỏi vị trí Đại tế tự."

Tiranus: "Norton, ngươi muốn làm gì? Ngươi hỏi ta thì ta có thể cho ngươi biết

đáp án."

"Ngươi là Tiranus sao?"

"Đương nhiên."

"Có lẽ, ngươi đã từng là."

"Hiện tại, cũng thế."

"Người sẽ thay đổi, Thần, cũng là sẽ thay đổi, cái vị Tiranus sáng tạo Trật Tự

Thần Giáo, viết ra Ánh Sáng Trật Tự kia đã không phải đơn giản chỉ là một vị

Thần, mà là một ký hiệu tín ngưỡng. Ta muốn biết, chủ ta có thay đổi hay

không.

"Ta có thể trả lời ngươi."

"Không, ta muốn tự mình nhìn thấy."

"Ngươi muốn nhìn thấy cái gì?"

"Muốn nhìn thấy các ngươi."

Trên cơ thể Barce hiện ra ánh vàng kim và ngọn lửa màu xanh lam, từ lỗ hổng

trên mi tâm của Norton đang không ngừng có những sợi tơ truyền xuống mai

rùa phía dưới, tạo thành sự liên kết.

Mặt biển bắt đầu bốc hơi, nước biển xung quanh bắt đầu trào lên, tạo thành một

màn nước mênh mông cao ngất.

Từ bên trong màn nước, đầu tiên là xuất hiện một bức tượng khổng lồ, bởi vì

sóng nước dập dờn, cho nên trông bức tượng như đang chuyển động.

Trên thập tự giá, Tiranus bị đóng chặt ở đó, máu tươi càng không ngừng chảy

xuống.

Lập tức đến bức tượng thứ hai:

Ogurev lơ lửng trong một vùng hư vô, hai mắt bị hai tia sét đáng sợ xuyên

thủng, hoả lôi kinh khủng đang thiêu đốt cơ thể của hắn,

Ngay sau đó, là bức tượng thứ ba:

Siguman đang chìm trong màn sương lạnh giá, Thần thể và Thần hồn đang

không ngừng bởi vì bị đóng băng mà tróc ra, nhưng sau đó lại khôi phục.

Bức tượng thứ tư:

Milogal bị vô số tàn hồn của hung thú vờn quanh, bọn chúng đang trong quá

trình tranh đoạt và chém giết vô tân trên cơ thể và thần hồn, tàn hồn chết đi sẽ

mượn nhờ cơ thể Milogal mà sống lại.

Bức tượng thứ năm:

Lutina ôm đầu không ngừng sa vào trong một vùng dung nham, vùng dung

nham này không phải đáng sợ vì nhiệt độ mà là sự hiển hoá cực đoan của một

cơn bão tinh thần, mái tóc Lutina tán loạn, nữ kỵ sĩ vốn thánh khiết vào lúc này

tựa như một người điên.

Bức tượng thứ sáu, thứ bảy, …

Từng bức tượng khổng lồ hiển hiện, Norton nhìn thấy Tứ Đại Tùy Tùng, nhìn

thấy 12 Kỵ Sĩ Trật Tự, nhìn thấy những Thần chi nhánh khác xuất hiện trong

ghi chép của Ánh Sáng Trật Tự.

Trên tranh vẽ tường, hình ảnh của bọn hắn đều vĩ ngạn thần thánh, là đối tượng

mà tín đồ Trật Tự cúng bái cầu nguyện, chuyện kể của bọn hắn được nhiều đời

ca tụng và truyền xướng.

Nhưng bây giờ, toàn bộ bọn hắn đều không ngoại lệ mà chịu đựng cực hình khó

có thể tưởng tượng.

Nếu như ghi lại cảnh tượng trên màn nước rồi truyền ra ngoài thì rất có thể sẽ

phá vỡ toàn bộ hệ thống thần thoại tự thuật mà Trật Tự Thần Giáo gây dựng

trong hai kỷ nguyên, phá nát phần lớn tín ngưỡng của các tín đồ nhìn thấy.

Norton kinh ngạc nhìn từng cảnh tượng ấy, hắn cười, cười rất vui vẻ.

Sau đó, hắn nói:

"Xem ra các ngươi rời bỏ chủ ta."

Sau một khắc,

Tiranus chiếm cứ cơ thể Norton, nụ cười trên mặt Norton ngược lại biến thành

vẻ dữ tợn méo mó nhất, hai tay của hắn nắm chặt, phát ra một tiếng phẫn nộ vô

cùng gào thét:

"Không!

Là chủ ta,

Phản bội chúng ta!"