Wilker quan sát cảm xúc biến hoá trên mặt Karen, trong lòng yên lặng chuẩn bị
tăng tốc điều tra, tranh thủ để cha con bọn họ sớm ngày ở trong ngục giam bộ
kỷ luật vui vẻ gặp nhau.
Đi đến cửa biệt thự, lúc ra sân, con corgi kia còn đang nằm trong ổ chó, giống
như là đang ngủ trưa.
Onister dẫn người tiễn Karen lên xe ngựa, khi trở về đi ngang qua ổ chó, corgi
ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Onister cầm máy ảnh ném cho Ruilier, ra hiệu cô rời đi, sau đó hắn ngồi xổm ở
trước ổ chó, đối mặt với corgi.
Một lát sau,
Onister quỳ mọp xuống, mặt dán trên mặt cỏ, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt ngoại
trừ nước mắt nước mũi ra, còn dính đầy vụn cỏ.
"Ngài cảm thấy ta còn có hy vọng sao?"
Corgi nâng móng vuốt lên, đưa lên ánh mắt của mình, nói:
"Ta cảm thấy, ánh mắt của ta rất rõ ràng, bởi vì ta rõ ràng là đang dùng loại ánh
mắt nhìn người chết để nhìn ngươi.”
Onister ngồi xuống, nói: "Thế nhưng mà ta đã phấn đấu lâu như vậy."
"Ngươi là đang phấn đấu vì Trật Tự sao?"
"Ta nghĩ ngài có thể hiểu được ta."
"Đúng vậy, ta nhìn ngươi lớn lên, từ lúc ngươi vẫn còn con nít, khi cha ngươi đi
làm dắt ngươi theo cùng, ngươi không thể đi vào bên trong nên ở ngoài đây với
ta suốt cả ngày.
Khi ngươi còn bé rất đáng yêu.
Ta nhìn ngươi lớn lên, từ mái đầu xanh đến khi hói.
Ta vốn rất vui mừng, đứa bé lúc trước kia, phát triển ở đây rất tốt.
Nhưng ngươi làm ta quá thất vọng."
"Quy định đặt ở đó, nhưng lại không chỉ có mình ta không tuân theo quy định."
"Quy định thật sự đều được ghi trong Điều Lệ Trật Tự, ngươi có thể đặt bàn tay
ở trên Điều Lệ Trật Tự mà thề rằng mình chưa hề làm trái nó sao?"
"Đùng!"
Hai tay Onister đánh mạnh xuống đất.
Corgi: "Tự thú đi."
"Ta không cam tâm."
"Vậy tùy ý ngươi đi, dẫn theo gia tộc của ngươi, bạn bè của ngươi, đồng nghiệp
của ngươi, tất cả những người có quan hệ với ngươi mà cùng nhau rơi vào vực
thẳm."
"Ta còn một cơ hội."
"Ngươi không có cơ hội."
Onister hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu:
"Ngài nói đúng ta không có cơ hội."
...
Sau khi Bern lên xe, xe ngựa chạy. "Có người chuẩn bị ra tay với ngươi."
Bern vừa tự rót rượu vừa nói.
Karen không giật mình, mà là cười hỏi: "Ngươi không phải đi thăm bạn cũ
sao?"
"Nếu là thăm bạn, vậy thì dĩ nhiên sẽ trò chuyện một chút, sau đó nói việc kia,
mặc dù hắn đã lên bờ, nhưng cũng không bỏ nghề cũ."
"Vất vả ngươi, Bern."
Bern nhấp một miếng rượu, nói: "Cũng không thể để cho ngươi chết trước ta,
nếu không khi đến phiên ta thì chết cho ai nhìn? "
Ngay sau đó Bern nhìn về phía Wilker, nói: "Ngươi điều tra đến đâu rồi?"
Wilker nhẹ gật đầu, nói: "Đã đang trong quá trình theo dõi, chỉ là gần đây có
một đợt phản công, bọn hắn bị ép đến mức nóng nảy, mới có thể dùng phương
thức ngu xuẩn ngu như thế để báo thù."
Gần đây cuộc Đại thanh tẩy của Đòn Roi Kỷ Luật đã tác động càng sâu rộng,
đắc tội rất nhiều người, tự nhiên sẽ có rất nhiều người oán hận, từ đó xuất hiện
trả thù.
Chỉ có điều lối trả thù này không thể nghi ngờ là ngu xuẩn, đơn giản là tức giận
muốn trút ra mà không còn cách nào khác nên dùng phương thức điên cuồng
kéo cả hai bên cùng chết.
Chỉ cần bọn hắn có thể ảnh hưởng Karen trên phương diện chính phủ thì cũng
sẽ không làm như vậy, nhưng vấn đề ngay ở đây, địa vị bây giờ của Karen hầu
như không thể nào rung chuyển ở ngoài sáng.
Bern hỏi: "Không Gian Phong Ấn thì sao, cũng điều tra rồi à?"
Wilker đáp: "Ngài nói Onister sao? Hắn cũng sắp vào tù. Những cái đoàn thể
nhỏ muốn dùng thủ đoạn nguyên thủy để trả thù thì chúng ta cũng sẽ dùng thủ
đoạn giải quyết nguyên thuỷ để xử lý."
"A." Bern lắc đầu, "Việc này không bình thường, có ít người nổi điên thì cũng
dễ hiểu, nhưng bỗng nhiên nhiều đoàn thể nhỏ nổi điên như vậy thì ngươi không
cảm thấy kỳ lạ sao? Mặc dù bọn chúng nhìn có vẻ rất ngây thơ thậm chí rất
buồn cười, nhưng có lẽ đây chỉ là thứ mà người ta muốn cho ngươi thấy."
Wilker thu hồi vẻ hờ hững trên mặt, cực kỳ nghiêm túc mà nói với Bern: "Xin
ngài dạy ta."
"Lúc một thợ săn thực thụ đang đi săn thích bố trí một chút mồi câu tươi mới
trong bẫy."
Lúc này, một con quạ đen bay đến bên cạnh cửa sổ xe, Wilker quay kính xe
xuống nhận lấy quạ đen, sau khi xem xong, hắn bẩm báo với Karen nói:
"Onister muốn tự thú, mà hắn còn có chuyện quan trọng cần nói thẳng."
"Ngươi đi xử lý đi,”
"Vâng, bộ trưởng.”
Wilker xuống xe ngựa.
Bern lại uống một ngụm rượu, nói: "Những người trẻ tuổi bên cạnh người này
đều giống như ngươi, cực kỳ ưu tú, nhưng bọn hắn có một khuyết điểm, đó là
tuổi trẻ, bởi vì ngươi không cách nào phủ nhận vào một số thời điểm khi làm
việc quả thật cần giác quan thứ sáu một chút."
Karen bưng ly lên, rót nước, Connor rất hiểu chuyện mà mở thùng giữ nhiệt ra,
bỏ đá vào ly cho Karen.
"Cho nên, ta chưa từng từ chối có người già nhập hội."
Bern lấy từ trong ngực ra một phần tài liệu đặt tới trước mặt Karen: "Đây là một
chuyện mà ta đang điều tra gần đây, hiện tại, xem như có chút tiến triển."
Karen lật lên xem phần tài liệu này, bên trong ghi chép về một tổ chức đặc biệt
đang quan sát và giám sát mình.
Mà tổ chức này lại còn có dính líu đến phần tử chủ nghĩa giáo nghĩa nguyên
thuỷ trong Trật Tự Thần Giáo, nói đúng hơn là hợp tác.
Sau khi xem hết tài liệu, Bern dựng thẳng một ngón trỏ lên, đặt trước môi mình,
ra hiệu yên lặng.
Karen cười nói: "Khó khăn cho ngươi."
Tài liệu chắc chắn đã sớm mang theo ở trên người, lại cố ý lấy ra vào lúc này,
mà lại sau khi Wilker đã rời đi.
Bern là cố ý, động cơ cũng rất rõ ràng, có thể xem như là một người đến phỏng
vấn tìm việc, đang thể hiện giá trị của mình trước mặt người phụ trách.
Bern nói: "Tổ chức này là một cấm kỵ."
"Vì sao bọn hắn lại để mắt tới ta?"
"Bọn hắn không có lý do gì mà không để mắt tới ngươi."
"Ai, được rồi."
"Ngươi định làm gì? Dựa theo logic hành vi của bọn hắn, có vẻ sau khi bố trí
mưu đồ xong còn muốn tiếp xúc một chút với ngươi, bọn hắn không gấp rút
chơi chết ngươi bây giờ, bởi vì bây giờ muốn chơi chết ngươi phải trả cái giá
quá lớn, tỉ lệ thành công cũng không cao."
"Ta tương đối phản cảm với tổ chức này, cũng không có ý định tiếp xúc.
Việc này để cho ngươi phụ trách đi, toàn bộ lực lượng tương quan của thành
phố York đều để ngươi điều động, chỉ cần là liên quan thì bất kể trong giáo hay
ngoại giáo thì đều nghiêm túc xử lý."
"Ai, cái mạng này của ta vốn cũng không còn thừa nhiều, chuyện này rất lao
lực, làm xong nó thì sợ là chịu nổi đến cuối tháng."
Karen nhấp một hớp nước đá, nói:
"Làm xong chuyện này thì ngươi có thể chết rồi."