Số 13 Phố Mink

Chương 2855: Chúng Thần khí hoan nghênh (4)




Corgi cực kỳ không thích ứng mà giãy dụa thân thể biểu thị kháng cự: "Đừng

đụng cái mông, đừng đụng, ai ai ai ai!"

Con corgi này ở trong Không Gian Phong Ấn có vai vế và thâm niên rất cao,

nhưng đã từng bị Pall bắt nạt dẫn đến nó mất đi lòng tin vào công việc và cuộc

sống, cuối cùng nuốt mảnh vỡ của một món Thần khí, biến thành một con chó.

Nhưng mà việc này đối với Karen mà nói, đã là “Yêu hận tình cừu” của những

năm tháng vô cùng xa xưa.

Mèo chó nhà người ta cùng lắm là đi đánh dấu lãnh thổ ở cây cột điện, mèo chó

nhà mình thì trong quá khứ lại vội vàng để lại dấu tích ở các nơi trên thế giới.

"Này thằng nhóc, ngươi rốt cuộc là con riêng của ai mà hai năm này nhảy cao

ghê gớm thế?"

Karen cúi đầu nhìn xem nó, nói: "Ngươi đã từng gặp thiên tài chưa?"

Trên mặt corgi lập tức xuất hiện biểu cảm đau khổ, hiển nhiên, câu "Thiên tài"

này nhắc đến hồi ức đau nhói mà nó không muốn nhớ lại.

Lúc này nó theo bản năng mà bắt đầu nhe răng với Karen, trong cổ họng phát ra

tiếng uy hiếp.

Connor hướng về lỗ tai của nó: "Gâu gâu gâu!"

Dọa đến nỗi con corgi liên tục run rẩy, cực kỳ bất mãn nói: "Một con rồng như

ngươi rốt cuộc là có sở thích thấp kém đến mức nào mà cố ý học tiếng chó thế?"

Từ đầu thì Connor là học kêu "Meo" và "Gâu".

Corgi tiếp tục nói: "Bây giờ làm rồng đã phải cạnh tranh lớn đến vậy rồi à mà

còn phải đi giành với chó?"

Connor bắt con corgi lại, đè đầu xuống, để cái mông của nó nhỉnh lên, tạo thành

một cái tư thế cực kì xấu hổ.

Corgi tức giận: "Karen, nếu ta không phải biến thành chó thì hôm nay ngươi

cũng đừng nghĩ đến chuyện bước vào cổng lớn của Không Gian Phong Ấn!"

Karen rất bình tĩnh trả lời: "Cho dù là ngươi khôi phục chức vị lúc trước thì

cũng không cách nào cấm ta tiến vào nơi này.”

Người có quyền nói chuyện thật sự của hệ thống Không Gian Phong Ấn là cái

vị ngồi hút xì gà chung với Người Cầm Roi ở cứ điểm Ogurev.

Wilker đi ra, bên người có một đám người theo cùng, Ruilier mà Karen từng

gặp cũng ở trong đó.

Nhưng mà người đi theo Wilker đến bên cạnh Karen là một người đàn ông hói

đầu.

"Bộ trưởng Karen, chào ngài, thật hân hạnh được gặp ngài, ta là Onister. Drew,

là Bộ trưởng vận hành nơi này, ngài Sisa đã từng nhắc đến ngài trước mặt ta rất

nhiều lần, không biết hôm nay ngài muốn tới, cho nên không thể chuẩn bị tốt,

xin ngài thứ lỗi cho sự lãnh đạm của ta."

"Ngài quá khách khí rồi."

"Nên mà, nên mà, hai đứa con gái của ta đề cực kỳ sùng bái ngài, trong phòng

ngủ dán đầy ảnh chụp của ngài, chờ một chút nữa mong ngài chụp cùng ta một

tấm ảnh để ta về khoe với bọn nó, phải chụp thêm hai tấm, chụp riêng cho ta

một tấm nên không thì ta sợ bọn nó sẽ cắt ta ra khỏi tấm ảnh mất."

"Đương nhiên không có vấn đề, đây là vinh hạnh của ta."

Thật ra nếu dựa theo địa vị tương đối trong các hệ thống để xem xét, mặc dù địa

vị của Onister thấp hơn so với Karen, nhưng cũng không cần phải nhiệt tình ân

cần như thế, mà nguyên nhân thật sự khiến cho thái độ của hắn khiêm tốn đến

như vậy là do trong cuộc Đại thanh tẩy gần đây của Đòn Roi Kỷ Luật, Không

Gian Phong Ấn là nơi có năng lực kiếm tiền nhiều nhất, là một khu trọng điểm.

Đây là vết đen mà Karen gánh dùm Wilker, rõ ràng là Wilkker cho thấy năng

lực thanh tẩy vượt trội người thường, nhưng ở trong cái hệ thống mà thầy của

hắn từng nhậm chức, hắn lại bảo cường độ điều tra bây giờ đối với Không Gian

Phong ấn đã là kết quả sau khi hắn “cố gắng” thuyết phục Karen.

Cho nên, muốn sống qua khoảng thời gian này thì hôm nay phải hầu hạ vị này

cho tốt.

Karen sẽ không trách cách làm này của Wilker, làm sếp thì nhất định phải hiểu

cách chịu trách nhiệm cho thuộc hạ, trước đây anh cũng không ít lần dã mượn

“áo ngoài” của Người Cầm Roi để mặc.

Một đoàn người vây quanh Karen tiến vào biệt thự, lúc đi ngang qua Ruilier,

Karen mỉm cười nói:

"Tiểu thư Ruilier, tàn nhang trên mặt cô đã mờ đi rất nhiều."

Ruilier đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức lộ ra nụ cười cảm kích: "Cảm tạ

ngài còn nhớ rõ ta.”

Lần đầu tiên Karen tới Không Gian Phong Ấn là do cô phụ trách tiếp đãi.

Connor chạy đến bên người Karen, đi theo Karen vào chung. Karen hỏi: "Sao

không chơi với chó nữa?"

"Ồ, chị Pall bảo ta phải nhìn chằm chằm ngươi."

Không gian bên trong biệt thự lớn vô cùng, đằng sau từng cánh cửa tương ứng

với các khu vực khác nhau.

Wilker đã chuẩn bị trước mọi thứ xong xuôi cho Karen, Karen có thể trực tiếp

đi tham quan khu vực lớn nhất, ở trong Không Gian Phong Ấn được gọi là

quảng trường hoạt động.

Nơi này cất giữ những Thần khí sinh ra Khí linh tương đối dịu dàng ngoan

ngoãn.

Khi thân phận của ngươi đủ cao, lúc quan hệ lợi ích đủ quan trọng, các thủ tục

rườm rà lập tức trở nên mau lẹ.

Trước một cánh cửa sắt màu đỏ lớn, Onister đi đến trước rồi cắm chìa khoá vào,

sau đó mở một cái lỗ quan sát trên cửa sắt ra, sau một khắc, từ bên trong xuất

hiện một ánh mắt.

Đúng vậy, không có con mắt, chỉ có ánh mắt gần như là thực chất.

Connor lập tức trừng mắt, nhìn chằm chằm vào nó!

Có một con hung thú đáng sợ lúc nào cũng quan sát các khu vực trong Không

Gian Phong Ấn, cách mỗi một khoảng thời gian thì ánh mắt của nó sẽ đảo qua

một lần.

Đối với nó, Karen cũng xem như khá quen thuộc, lúc trước nhiều lần ý thức của

mình chui vào Không Gian Phong Ấn đều phải đấu trí đấu dũng với nó.

Onister để những người khác lui ra, lúc này hắn nói về phía lỗ quan sát: "Cho

phép ngươi nghỉ ngơi mười lăm phút."

Ánh mắt biến mất.

Cũng có nghĩa là không còn giám sát.

Karen có chút ngoài ý muốn, anh không ngờ vậy mà có thể sắp xếp đến mức độ

này.

"Bộ trưởng Karen, sau mười lăm phút nữa ta sẽ đến chụp ảnh cùng ngài."

Nói xong, Onister hành lễ với Karen sau đó cáo lui.

Karen nhìn về phía Wilker, hỏi: "Sao ngươi làm được vậy?"

Việc này đã không chỉ là dựa vào mặt mũi khi trước của Rasma.

Wilker đáp: "Hắn có một đứa con riêng, cũng đang giữ chức Phó chủ nhiệm ở

Không Gian Phong Ấn, phạm vào tội tham ô, đang bị chúng ta điều tra, ta và

hắn giao dịch.”

Karen: "Giao dịch gì."

"Ta thề chỉ cần hắn có thể giúp ta sắp xếp hành trình tham qua lần này thì sẽ thả

con riêng của hắn."

"Ngươi định làm gì?"

Wilker nhún vai: "Xét xử như thường lệ, không có gì ảnh hưởng; dù gì thì ta thề

với Thần Trật Tự, nhưng chủ ta chắc chắn sẽ không đồng ý."

"Nhưng ngươi đùa giỡn hắn, hắn sẽ không vui."

Wilker cúi đầu mỉm cười nói: "Xin ngài yên tâm, ta đã thu thập chứng cứ hắn

không làm tròn trách nhiệm."

Karen đưa tay nắm lấy chìa khoá, sau khi vặn thì cánh cửa mở ra.

Bên trong là một vùng ánh sao vô bờ, từng bệ trưng bày xếp hàng chỉnh tề.

Nơi này cất giữ bảo vật quan trọng của Trật Tự Thần Giáo.

Vào lúc này Wilker nói thêm một câu: "Đều là chiếm lợi phẩm mà chủ ta để lại

năm đó."

Lúc Karen đi tới thì âm thanh trong trẻo của một cô bé vang lên:

"Toàn thể có mặt, xếp hàng hoan nghênh! "