Số 13 Phố Mink

Chương 2853: Chúng Thần khí hoan nghênh (2)




Nhưng mà những lời này vang vào trong tai của những thần quan Trật Tự thì

cũng không đến nỗi chói tai.

Ở trong Ánh Sáng Trật Tự mặc dù không có viết rõ ràng chính xác nhưng cứ

mỗi một đoạn đều đang ám chỉ một cái thế giới không Thần thì sẽ tươi đẹp đến

dường nào.

Trong một hệ thống Thần Giáo đơn Thần, Thần Trật Tự tối cao ở trong lòng của

các tín đồ sớm đã tách rời khỏi phạm trù “Thần truyền thống”, chỉ cần Đại tế tự

không trực tiếp công kích việc Thần Trật Tự trở về thì bất kể hắn có chửi bới

hay tô đen “Thần linh” thì đều là hành động chính trị đúng đắn đối với nội bộ

Trật Tự Thần Giáo.

"Chúng ta không để ý đến Thiên quốc, chúng ta không có quê hương nơi hư

không, chúng ta chưa từng cầu nguyện sau khi chúng ta chết thì chủ sẽ tiếp dẫn

chúng ta đến Thần Quốc.

Bởi vì, nhà của chúng ta ở chỗ này, thế giới của chúng ta ở chỗ này, lý tưởng

của chúng ta ở chỗ này, mọi điều mà chúng ta truy cầu, thờ phụng, khát vọng

đều ở nơi này.

Nơi này, chính là Thiên quốc của chúng ta, nơi này, chính là quê hương của

chúng ta. Chủ cũng sớm đã hiệu triệu chúng ta,

Phải dùng hai tay của chính chúng ta, cải tạo thế giới này thành Thần Quốc

trong lòng chúng ta!

Bất kể thế lực khổng lồ nào, bất kể là cá thể hùng mạnh đến đâu cũng đều

không thể ngăn cản bước chân tiến tới của chúng ta.

Chúng ta sẽ không sợ thất bại, bởi vì tín đồ Trật Tự chưa từng hy vọng xa vời

rằng sẽ còn sống mà nhìn thấy thành công, chúng ta sẽ tích lũy tín niệm của

mình, sẽ đem tất cả của mình dung nhập vào nơi say ngủ ở sau lưng này, để

nhìn thấy hậu nhân, đạp trên bờ vai của chúng ta mà để ánh sáng của Trật Tự

chiếu rọi!

Ta biết các ngươi đang lo lắng việc gì,

Ta biết các ngươi đang do dự điều gì,

Nhưng các ngươi đã quên câu nói kia rồi sao?

Phía dưới Trật Tự, người người bình đẳng.

Nói cho ta,

Các ngươi muốn tiếp tục ưỡn ngực làm người, hay vẫn là muốn cuộn mình quỳ

mọp khi bọn hắn trở về, làm một đám chó vẫy đuôi mừng giỡ cho những Thần

linh giòi mọt kia!"

Ngôn từ của Đại tế tự rất có sức hút, nhất trong bối cảnh bây giờ.

Đây đã không còn là một hoạt động tưởng niệm bình thường mà là hướng đi đã

được xác định rõ ràng.

Mặc dù Trật Tự Thần Giáo vẫn luôn chuẩn bị cho việc này, nhưng nhận thức

chung của trên dưới toàn giáo cũng không thống nhất.

Nhưng từ hôm nay trở đi, chỉ cần Norton còn tại vị một ngày, thì lập trường của

Trật Tự Thần Giáo đối đãi với việc Chư Thần giáng thế tuyệt đối sẽ không thay

đổi.

Trong lòng Giáo tôn Seaforth của Nguyên Lý Thần Giáo thở dài, hắn thật rất tò

mò, sao Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất lại có thể có dị động.

Chẳng lẽ là đúng như lời truyền miệng thì Thần Trật Tự đã giáng thế rồi?

Không chỉ giáng thế, mà lại đang dần dần hiển hóa.

Hiển hóa đến nỗi có thể điều khiển Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất để hưởng ứng với lập

trường chính trị của vị Đại tế tự này?

Nếu không thì thật sự không có cách nào giải thích vì sao có thể phối hợp tốt

như vậy, cũng không có khả năng cái vị đã từng là bá chủ Thần giới kia bây giờ

đang cố ý hướng mắt nhìn về nơi này chứ?

Nhìn nhìn Norton, nhìn người đồng hành này của mình, trong miệng Seaforth

thấy có chút đắng chát.

Trật Tự Thần Giáo và Nguyên Lý Thần Giáo là quan hệ hợp tác, nhưng giữa hai

giáo là vừa hợp tác vừa cạnh tranh, chỉ cần không bị một bên còn lại chiếm đoạt

thì tất nhiên sẽ xuất hiện sự ma sát và đối lập lợi ích ở những phương diện khác.

Trật Tự Thần Giáo quá hùng mạnh là chỗ dựa cho Nguyên Lý và đồng thời

cũng là ác mộng của Nguyên Lý.

Nhưng việc này còn có thể làm sao?

Người đồng hành bên cạnh mình này không chỉ leo lên từ dưới bậc cơ sở cùng

với thế lực của mình mà còn đồng thời kiêm luôn thân phận thần tử, trước mắt

còn được Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất tán thành…

Đám lão già trong Trật Tự Thần Điện kia thật sự hào phóng, thật sự vui vẻ hoan

nghênh một vị Đại tế tự như thế này nhậm chức sao?

Hay là nói trước đó bọn hắn hoàn toàn không phát hiện? Nhưng phải ngốc đến

mức chừng nào mới có thể như thế.

Seaforth có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới các trưởng lão trong Trật Tự Thần

Điện, không chỉ “Bỏ mặc” người thừa kế Tiranus ngồi lên vị trí Đại tế tự mà

bây giờ bọn hắn còn đang có ý đồ nâng đỡ và ủng hộ “Thần Trật Tự” cũng ngồi

lên vị trí này.

Nếu như cuối cùng chuyện này thành công, như vậy trong sử sách Thần Giáo

hậu thế có ca ngợi và biểu dương phẩm cách cao thượng của Trưởng Lão Thần

Điện trong thời kỳ này như thế nào cũng không quá đáng, thậm chí có thể đổi

tên không gọi là Trưởng Lão Thần Điện, mà gọi là Thánh Nhân Thần Điện.

Đại tế tự đặt hai tay chéo trước ngực:

"Chủ ta ở trên, ca ngợi Trật Tự vĩ đại!"

Tất cả thần quan Trật Tự đều tập thể lớn tiếng đáp lại:

"Ca ngợi Trật Tự vĩ đại! "

• • • • • • • •

Hoạt động tưởng niệm kết thúc.

Karen ngồi vào trong xe ngựa của mình, lúc này, Derius chạy tới, đứng ở dưới

xe, giống như một đứa bé xấu hổ mong chờ người lớn gọi mình lên bàn ăn cơm.

Bern đang ngồi trên xe cũng giữ im lặng, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa từng

nhìn con trai của mình một chút.

Karen mở miệng nói: "Alfred."

"Vâng, thuộc hạ đã rõ."

Alfred xuống xe ngựa, hắn đi phụ trách trao đổi chuyện kế tiếp với Derius. Cửa

xe đóng lại bắt đầu chạy. Bern mở miệng nói: "Nước đi này của Đại tế tự vẫn

quá cấp tiến."

Karen đáp lại nói: "Ngược lại thì thật ra cảm thấy còn tốt, không chỉ không cấp

tiến, hơn nữa còn cực kỳ hàm súc."

Có Verden ở giữa xâu chuỗi, Karen là có thể phỏng đoán được tâm ý thật sự của

Đại tế tự.

"Làm vậy sẽ để cho Trật Tự Thần Giáo chúng ta bị cô lập triệt để trong giới

giáo hội, sẽ để những Thần Giáo hợp tác, Thần Giáo phụ thuộc nghĩ như thế

nào?"

"Kẻ địch sẽ là kẻ địch, đối thủ sẽ là đối thủ, sự đối lập thân phận này cũng sẽ

không bởi vì ngươi nói cái gì mà phát sinh sự biến hoá, còn về những Thần

Giáo hợp tác và Thần Giáo phụ thuộc, bọn hắn đi gần với chúng ta chẳng lẽ là

bởi vì chí thú hợp nhau, là bởi vì Thần Giáo chúng ta thân thiện với người khác

sao?

Lập trường của chúng ta càng tươi sáng, càng rõ ràng thì ngược lại bọn hắn sẽ

không có nhiều tâm tư như vậy, quan trọng nhất đó là chính nội bộ của chúng ta

cũng có thể thống nhất tư tưởng."

Bem liếc mắt nhìn Karen, nói: "Lời này của ngươi làm ta hoài nghi là ngươi đi

làm thêm chức thư ký của Đại tế tự, bản thảo phát biểu này là do tự tay ngươi

viết."

"Đây cũng không phải là bản thảo phát biểu, Bern, đây là tuyên ngôn. Bắt đầu

từ hôm nay thì Thần Giáo chúng ta và toàn bộ giới giáo hội cũng không còn gì

mơ hồ nữa."

"Nhưng ta vẫn cực kỳ thấp thỏm, ta vô cùng thành kính đối với Trật Tự, nhưng

ta cho rằng làm việc, không nên gấp gáp như vậy, bởi vì nhìn bằng mắt trần thì

rõ ràng chúng ta còn có phương thức tốt hơn.

Ví như, chờ đợi chủ ta trở về."