Đại tế tự nói một câu xúc động: "Mỗi lần tới đây, đều có một loại cảm giác đặc
biệt."
Ngay sau đó, Đại tế tự nhìn về phía người chung quanh, cười hỏi: "Các ngươi
có thấy vậy sao?”
"Có."
"Đúng vậy, chúng ta cũng có."
"Có."
Verden: "Có một loại cảm giác nặng nề đang bị lịch sử kiểm duyệt."
Nghe được câu này, đại tế tự dừng động tác lại một chút, sau đó đưa tay vỗ vỗ
bả vai Verden, bây giờ hắn càng ngày càng cô độc, cũng chỉ có người đồng đội
ngày xưa này mới có thể luôn luôn thấu hiểu mình.
Seaforth nói: "Thật hâm mộ loại cảm giác lịch sử nặng nề này của Trật Tự Thần
Giáo."
Đại tế tự nói: "Khi ngươi chết rồi thì có thể chừa một chỗ trống cho ngươi ở
đây."
Seaforth: "Vậy cũng không tiện cho lắm."
Đám người cười cười nói nói đi đến trước pho tượng băng kia, pho tượng chỉ có
nửa người trên, hai tay cầm một mặt dây chuyền, mặt hướng xuống dưới, cúi
đầu, không nhìn thấy mặt.
Đây là bức tượng "Người thức tỉnh", ngụ ý bọn họ nhiều đời mai danh ẩn tích ở
chỗ này kính dâng một cách vô tư.
Đại tế tự trịnh trọng hành lễ với pho tượng này, bên cạnh ngoại trừ Seaforth
đứng yên không nhúc nhích ra thì cả đám người Verden cũng hành lễ theo.
Ngay sau đó, tất cả thần quan Trật Tự phía ngoài, ngoại trừ những Người thức
tỉnh thì đều hành lễ.
Connor trượt xuống từ trên lưng Karen, cùng hành lễ với Karen.
Phía sau, tất cả đám thần quan bản địa mang theo mặt nạ vừa tình lại cùng với
đại tế tự hướng về phía “Người thức tỉnh” làm hành động đáp lễ.
Không đọc lời chào mừng, không ai nói chuyện, chỉ có sự yên ắng và không khí
trang nghiêm.
Không có bọn họ, Ky Sĩ Đoàn thứ nhất cũng không phải là Ky Sĩ Đoàn thứ
nhất, mà nếu là không có Ky Sĩ Đoàn thứ nhất, qua hai kỷ nguyên thì có lẽ Trật
Tự Thần Giáo đã sớm đắm thuyền trong đợt sóng cả nào đó rồi.
Ít nhất thì Ánh Sáng sẽ không biến mất như thế, nếu như điều kiện cho phép,
Ánh Sáng sao có thể sẽ không thử một lần cuối được ăn cả ngã về không.
Lập tức, đoàn người của Đại tế tự đi đến tế đàn.
Phía trước tế đàn sớm đã dựng sẵn lên từng bia mộ cỡ nhỏ, sắp xếp có thứ tự.
Bọn họ là thần quan trật tự tử trận trên chiến trường Sa Mạc, mặc dù phần lớn
người trong số bọn họ đều không có tư cách tiến vào Ky Sĩ Đoàn thứ nhất,
nhưng bọn họ được hưởng sự kính trọng ngang hàng.
Đại tế tự và Seaforth, theo sau là một đám nhân vật lớn trong các hệ thống, đi
tới tầng cao nhất của tế đàn, tất cả trận pháp truyền tin cũng đều hướng về vị trí
của Đại tế tự.
Tầng thứ hai, thì là cấp bậc của Karen và đại biểu của các Thần giáo.
Karen nhìn thấy Derius, Derius ngước mắt nhìn về phía này mấy lần, muốn
mượn cơ hội để trao đổi với Karen một chút, nhưng Karen vẫn luôn hướng ánh
mắt nhìn lại, đối với nhà đầu tư ngày xưa bơm tiền này thì bây giờ Karen không
có tâm trạng để đi tán gẫu, mọi chuyện đều chờ đến sau khi lễ tưởng niệm này
kết thúc đi.
Bern và đám người Leon ở tầng thứ ba, nhân viên hộ tống như Alfred,
Philomena cũng chỉ có thể ở phía dưới.
Mặc dù Tế đàn không thể so sánh với Kim Tự Tháp, nhưng trên thực tế thì nó
đã cực kỳ cao lớn rộng rãi, nhưng lần này quả thật có rất nhiều người đến, ngoại
trừ tầng thứ nhất và tầng thứ hai ra, những tầng phía dưới vẫn hơi chen chúc.
Đại tế tự đứng ở ngoài rìa phần nhô ra của tầng thứ nhất, hai tay mở ra, từ từ
hướng lên trên.
Phía dưới, các thần quan thức tỉnh bắt đầu ngâm xướng, cái lồng ánh sáng bao
phủ ngoài Kim Tự Tháp sau lần rung động trước đó từ từ được nhấc lên.
Khí tức bao la, cổ xưa, tang thương bắt đầu tràn ra.
Phong thái thật sự của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất bây giờ mới xem như thật sự lộ ra.
Áp lực trang nghiêm làm cho cả tế đàn đều rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Chờ đến khi lồng sáng hoàn toàn được nâng lên thì đến khâu Đại tế tự phát biểu
lời chào mừng của hoạt động tưởng niệm.
Connor được Karen cõng lên lại trên lưng bỗng nhiên ôm chặt Karen.
"Thế nào?"
"Bỗng nhiên cảm thấy thật hồi hộp."
"Ha ha."
Lồng ánh sáng hoàn toàn rời khỏi Kim Tự Tháp, từng vệt sáng màu đen vận
chuyển bên ngoài Kim Tự Tháp.
Giọng nói của Đại tế tự vang lên bốn phía:
"Gần đây, Trật Tự Thần Giáo đối mặt với nhiều sự khiêu chiến càng nghiêm
trọng, dần dần có càng ngày càng nhiều thế lực, bắt đầu khiêu khích uy nghiêm
của Trật Tự ta…"
Đúng lúc này, bên tai Karen bỗng nhiên truyền nghe thấy một tiếng nói thầm:
"Thần, ta là Saras. Pinho, chờ đợi ngài triệu hồi!"
"Thần, ta là Sid Roman. Campos, chờ đợi ngài triệu hồi!"
"Thần, ta là Defoca. Hill. Rollin, chờ đợi ngài triệu hồi!"
"Thần, ta là Arras. Ponce, chờ đợi ngài triệu hồi!"
"Thần, …"
Mới đầu, Karen còn có thể nghe được giọng nói rõ ràng, nhưng rất nhanh,
những lời cầu nguyện giống như thuỷ triều hoàn toàn bao phủ thính giác của
Karen.
Đây là những lời thề mà thành viên Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất lúc còn sống, khi chết
rồi vẫn luôn tuân thủ lời thề.
Đây là lời cầu nguyện thành kính của bọn họ đối với Thần Trật Tự, bọn hắn
chuẩn bị được thức tỉnh bất cứ lúc nào, sau đó là kính dâng tất cả những gì sau
cùng của bản thân.
Hốc mắt của Karen bắt đầu đỏ lên, vẫn may là mình bây giờ đã mạnh hơn quá
khứ rất nhiều, linh hồn cũng cứng cỏi quá nhiều, nếu là mình của trước kia,
đứng ở chỗ này, sợ là trong nháy mắt ý thức linh hồn sẽ bị cái ý niệm đáng sợ
này chôn vùi.
Cho dù là bây giờ thì anh cũng đang chịu đựng áp lực rất lớn, khiến cho pho
tượng nghiện đói trong đầm lầy nơi sâu của linh hồn nhanh chóng trồi lên.
Nhưng mà lần này không phải là cơn nghiện đói tái phát, pho tượng nghiện đói
cũng không có ý muốn cướp đoạt quyền khống chế cơ thể của Karen, nó phát ra
một tiếng gầm nhẹ, giống như là đang đáp lại.
Mà tất cả những gì phát sinh trên người Karen đều lặng yên không một tiếng
động, không ai có thể cảm ứng được sự khác thường của Bộ trưởng Bộ kỷ luật
ở trong góc nơi tầng hai.
Bởi vì tiếp theo đó, ánh mắt của mọi người, bao gồm cả ánh mắt của thần quan
trong giáo và ngoại giáo theo dõi phát sóng từ trận pháp truyền tin đều hướng
về trên Kim Tự Tháp.
"Vù!"
"Vù!"
"Vù!"
Từ dưới lên trên, quan tài ở mỗi một tầng, đều phát ra âm thanh rung động rất
nhỏ, nhưng quan tài ở đây thật sự là quá nhiều, mà những người đang ngủ say ở
nơi này lúc còn sống đều tuyệt đối là nhân tài ưu tú của Trật Tự Thần Giáo.
Sau khi âm thanh rung động của các quan tài hội tụ vào nhau, chúng tạo thành
sự cộng hưởng cực kỳ đáng sợ, cả Kim Tự Tháp hình như cũng bắt đầu rung
động.
Loại cảm giác này giống như là lúc đội hình của quân đoàn Trật Tự sắp tiến
công trên tiền tuyến.
"Ô ô ô ô!!!!!!!"
Thần khí Tù Và Thu Hoạch treo trên đỉnh của Kim Tự Tháp không có ai điều
khiển mà tự phát ra thanh âm.
Phía dưới lớp đất đông cứng, từng nhũ băng cực lớn nhô lên, bên trong cất giữ
từng món khí tài chiến tranh của Trận pháp sư, Chiến sĩ, Mục sư, Thuật pháp
sư.....
Trong đó, không ít khí tài chiến tranh bây giờ đã thất truyền, không cách nào
phỏng chế và không thể nào tháo dỡ chúng để nghiên cứu chế tạo lại.
Có thể đảm bảo khi Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất được thức tỉnh thì sẽ nhận được vũ khí
thích hợp với mình, phát huy thực lực của bản thân một cách tốt nhất.