Karen bắt đầu đi lên phía trước, đây là một khoảng cách rất dài, đi tới rồi càng
đi tới, anh dừng bước lại, cực kỳ đột ngột, phía trước mặt đã không còn nhìn
thấy bóng lưng kia, điều này có nghĩa hắn đã ở sau lưng mình, còn mình đang
đứng trước người hắn.
Karen xoay người, anh muốn nhìn thấy mặt của hắn.
Karen nhìn thấy một thi thể thối rữa, vô số giòi bọ to như Cự Long đang nhúc
nhích trong hốc mắt của hắn.
Những chỗ mụn mủ mọc ở trên người hắn, mỗi một cái nếu vỡ tan ra đều có thể
tạo nên một đợt thiên tai đáng sợ;
Hắn ngồi ở chỗ này, đối mặt với sự nguyền rủa của Chư Thần.
Đột nhiên, trong hốc mắt đen xì kia giống như là có ngọn lửa sắp xuất hiện.
Cái Thần thể mục nát này xuất hiện một chút rung động.
"Vụt!"
Karen mở mắt ra, ngồi dậy.
Bây giờ anh còn ở trên giường trong phòng ngủ.
Chỗ hốc mắt có vết ướt, Karen vô thức cho rằng là đang chảy máu.
"Ồ, gặp ác mộng hả?"
Connor đang ngủ ở cuối giường bị động tác của Karen bừng tỉnh, cô bé đứng
lên xem xét tình trạng của Karen.
"Không có việc gì, làm ngươi thức giấc."
"Ngươi khóc." Đôi mắt của Connor cho dù ở trong bóng tối thì cũng lộ ra vẻ
sáng bóng.
Karen giật mình, à là nước mắt sao, không phải máu.
Nói như vậy, vừa mới nãy thật sự chỉ là một giấc mộng vô cùng tuỳ ý, đơn giản
là chuyện suy nghĩ ban ngày biến thành hình chiếu ý thức trong mơ khi ngủ.
"Ta ngồi dậy đi dạo một chút."
"Ta đi cùng ngươi."
"Ngươi ngủ tiếp đi, thật đấy."
"Được rồi."
Connor nằm xuống lại, trước khi nhắm mắt lại vẫn không quên dặn dò: "Nếu
như ngươi sợ, Connor sẽ hát cho ngươi nghe."
Đây là việc mà Pall làm khi lần đầu trông coi cho Connor, khi đó Cốt Long vừa
bị đưa ra khỏi Địa Huyệt mà đến một hoàn cảnh xa lạ, thật sự rất là mẫn cảm.
Karen cười cười, nói: "Ta hiểu rồi."
Đi ra phòng ngủ bước vào văn phòng.
Ở trong văn phòng, Alfred đang đứng trước bàn đọc sách của Karen để chỉnh
sửa văn kiện, những việc này đều được làm xong trong đêm, sau đó vào buổi
sáng thì Karen có thể trực tiếp làm việc.
"Thiếu gia, sao ngài thức dậy sớm như vậy?"
"Mơ một giấc mộng, thấy hơi nhức đầu."
Alfred rót cho Karen một ly nước đá, hỏi: "Có cần chuẩn bị bữa ăn khuya
không thiếu gia?"
"Không cần, chờ một chút nữa thì trời đã sáng rồi."
"Người phụ trách tổ hạng mục kia của Ukunga đã tới để liên hệ với thuộc hạ,
giao hết bản kế hoạch và nhân viên hạng mục cho thuộc hạ, không giữ lại gì cả,
thuộc hạ đã so sánh, rất ăn khớp với những gì mà chúng ta điều tra trong bóng
tối."
"Hắn sẽ không động tay động chân trong chuyện nhỏ nhặt này."
"Thuộc hạ sẽ sắp xếp người của chúng ta vào trong tổ hạng mục này để tiện cho
việc khống chế nó."
"Ừm, trước hết ngươi cứ làm như vậy đi, còn thao tác cụ thể thì chờ sau khi
Kelvin trở về lại nghe ý kiến của nó.”
"Ta nghĩ, chắc chắn Kevin sẽ rất vui mừng, bởi vì nó lại có thể tiếp nối nghiên
cứu của mình. A, đúng, thiếu gia, bên phía văn phòng của Người Cầm Roi có
phát tới một bức công hàm, hỏi thăm có cần bố trí cho ngài một đội bảo an riêng
hay không."
"Từ chối đi, không cần thiết."
Mặc dù trên phương diện tố chất thì tiểu đội bảo an do Người Cầm Roi sắp xếp
chắc chắn không có gì để nghi ngờ, nhưng Karen thật sự không cần, một là bởi
vì bên người có người ngoài thì làm việc không tiện, hai là giá trị sử dụng thực
tế rất thấp.
Mặc dù Karen vừa mới gặp chuyện ngoài ý muốn trong trang viên Ponce,
nhưng đó là do Trưởng Lão Thần Điện bị điên, loại tình huống này, cho dù bảo
an bên cạnh có đẳng cấp vô cùng cao đi nữa thì cũng là vô nghĩa.
"Alfred, tạm gác chuyện hôm nay lại, đi cùng với ta."
"Được rồi, thiếu gia."
Alfred vui vẻ tiếp nhận, hành trình hôm nay là tham gia hoạt động tưởng niệm
được cử hành tại trụ sở của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Thiếu gia vĩ đại muốn đến thị sát Kỵ Sĩ Đoàn trung thành của mình;
Alfred cho rằng mình nên chứng kiến, không thể bỏ lỡ thời khắc này.
Karen ngồi xuống ghế dựa, nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau một lát, anh lại đứng
người lên, nói với Alfred còn đang xử lý văn kiện: "Theo giúp ta ra ngoài hóng
gió một chút đi."
"Được rồi, thiếu gia."
Alfred tự mình đi lấy xe, vẫn là chiếc xe Pens second-hand kia, Karen ngồi vào
chỗ ngồi kế bên tài xế.
Trước khi xe khởi động, Philomena ngồi vào chỗ ngồi hàng ghế sau.
Karen nói: "Lúc đi ra, ta không nhìn thấy ngươi."
"Ta đang tu hành."
Câu nói này giải nghĩa ra là vừa nãy cô đang ngủ.
"Tiếp tục tu hành đi."
"Không." Philomena lắc đầu, "Ta muốn bảo hộ ngài, ta sẽ đi theo ở ngoài xe."
Karen không nói chuyện.
Philomena xuống xe, đi cùng với Andrew phụ trách bảo an ở bên ngoài, lúc
Karen rời khỏi kết giới bộ kỷ luật, bên người sẽ có một lực lượng bảo an đi
theo.
Alfred cười nói: "Tất cả mọi người đang thay đổi, cô gái nhà Filsher thế mà
cũng có thể xem hiểu tình thế."
Karen nghiêng ghế ngồi về sau, nằm nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Alfred mở radio trên xe lên, một bài ca dân gian nông thôn nhẹ nhàng thư giãn
vang lên.
Xe đang từ từ chạy, Karen thì yên tĩnh nghe.
Sắc trời dần dần sáng lên, con mắt Karen từ từ khép kín.
Thời gian của giấc ngủ này cũng không dài, lại cực kỳ yên tâm dễ chịu.
Sau khi tỉnh lại, Karen nhẹ nhàng vặn cổ, cảm khái nói: "Nhớ lúc trước vào
những lúc bận rộn nhất chỉ có thể ngồi ở trong xe mà ngủ bù trong lúc lên
đường."
Alfred nói: "Làm việc trong văn phòng sau một khoảng thời gian dài, quả thật
sẽ dễ dàng tích luỹ áp lực tâm lý, mà gần đây trong lòng thiếu gia ngài cũng có
rất nhiều gánh nặng đã chồng chất lên."
"Nhiều việc, cũng quả thật cực kỳ khó giải quyết, nhưng bây giờ chúng ta đã có
năng lực để xử lý, không giống lúc vừa đến Wien."
"Đúng vậy, thiếu gia."
"Trước hết xử lý từng chuyện một cho tốt rồi sau đó chúng ta về nhà."