"Đương nhiên không chỉ là bởi vì điều này, đầu tiên, ngươi trả lời ta một câu
hỏi, sao ngươi làm được?"
Ukunga ngồi xuống, hắn vô thức muốn tìm lá trà, lại phát hiện trên bàn trà trong
cái đình nhỏ mặc dù có đồ uống trà, nhưng chỉ có một thùng nước đá.
Chỗ này cho dù có khách đến thì khách cũng phải uống nước đá chung với chủ
nhà.
Karen ngồi xuống ở phía đối diện, đưa tay rót nước, sau đó bỏ thêm hai viên đá
nhỏ vào trong ly của mỗi người.
Lúc đẩy cái ly về phía Ukunga, Ukunga từ chối:
"Ta lớn tuổi, không thích uống đá lắm."
Karen đưa tay, một ngọn lửa xuất hiện, khối đá hòa tan, nước sôi lên, sau đó đẩy
ly nước đang bốc hơi nóng đến trước mặt Ukunga lần nữa.
Ukunga: "Ta nói này, ngươi cũng quá tùy tiện rồi."
"Là ngươi tùy tiện trước.”
Ukunga nhún vai: "Được rồi."
Karen chính thức trả lời câu hỏi của Ukunga, nói: "Về sau ta cũng mới phát
hiện, trên người đứa cô nhi như ta lại có huyết mạch Alte."
"Huyết mạch được Thần Vĩnh Hằng chúc phúc?"
"Đúng vậy, cho nên, có sự liên hệ với Ngọn Giáo Vĩnh Hằng."
"Thế nhưng lúc ngươi xuất hiện, chúng ta còn không có “Chui vào” không gian
phong ấn, tác động đến Ngọn Giáo Vĩnh Hằng."
"Đây chính là vấn đề triết học về việc gà có trước hay là trứng có trước, cũng
bởi vậy, sức mạnh thời gian mới là thứ cấm kỵ trong tất cả các pháp tắc."
"Lời giải thích này, có thể miễn cưỡng thông qua." Ukunga phủi tay, "Mặc dù ta
biết, chắc chắn ngươi có che giấu, nhưng, không quan trọng, ngươi biết không,
thời gian ngươi xuất hiện thật sự là quá đúng lúc."
Karen hỏi: "Vì sao nói như vậy?"
"Ngươi nếu xuất hiện sớm một trăm năm, không, sớm hơn năm mươi năm, khi
ta phát hiện ngươi, ta cũng sẽ không bình tĩnh như thế, bởi vì ta vào thời điểm
đó, mặc dù cảm thấy sống không có ý gì, nhưng lại rất sợ sự kết thúc.
Ta sẽ theo bản năng mà hi vọng cố gắng kéo dài cái sự khô khan không thú vị
này, hay là, thử đi truy tìm sức mạnh cấm kỵ như ngươi nói, sau đó thay đổi vài
sự tiếc nuối trong quá khứ.
Đáng tiếc, đến bây giờ ngươi mới xuất hiện, mặc dù tính mạng của ta bị kéo dài
rất nhiều, nhưng bây giờ cũng thuộc về giai đoạn chương cuối.
Tóm lại, không còn ý nghĩa."
"Ta nghe nói một chút lời truyền miệng liên quan đến kết thúc của Trưởng Lão
Thần Điện."
"Ta không có tư cách."
"Rất xin lỗi."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi là đệ tử của ta."
"Được rồi."
Đơn giản, ngay cả giao dịch cũng đều chưa nói tới.
Ukunga cúi đầu xuống, tóc dài màu trắng rủ xuống.
Karen cảm giác được dòng suy nghĩ của hắn, là sự trống rỗng mà thất lạc sau
khi hoàn thành chấp niệm.
Hắn cảm thấy thất vọng khi tiếp xúc thực tế với mình.
Nhưng đây không phải vấn đề của mình, bởi vì bất kể mình có làm tốt được
dường nào, biểu hiện có phù hợp với ý nghĩ trong lòng hắn bao nhiêu thì hắn
vẫn chắc chắn sẽ thất vọng.
Nhưng mà người ta đã tới, dù sao mình cũng phải cố gắng một chút, dù gì thì vị
trước mặt này tương lai sẽ dẫn mình về phố Mink
"Ta muốn biết, về sau, giữa các ngươi, còn có liên hệ sao? Philias, Protaras, và
DeCarloster tiên sinh.”
Ukunga nghe vậy, ngẩng đầu, khóe miệng đã phủ lên mỉm cười, đối Karen hỏi:
"Ngươi muốn biết về ai nhất?”
"DeCarloster."
"Rất xin lỗi, về sau ta và hắn cũng không tiếp xúc nhiều, mặc dù hắn thường
xuyên gửi đặc sản ở những nơi hắn du lịch, nhất là địa phương bí hiểm và thuốc
bổ tăng cường nam tính.
Ta vốn cho rằng ngươi sẽ hỏi Philias và Protaras, hai vị này có vẻ sẽ dễ khiến
ngươi thấy tò mò hơn.
"Sự tích của bọn hắn được ghi lại rất rõ ràng trong lịch sử Thần Giáo."
"A, cũng đúng, bọn hắn cũng không có gì thần bí."
Chủ đề của cuộc trò chuyện trong vô thức đã tiến vào ngõ cụt.
Lúc này, Healy đi tới, cô muốn hỏi thăm có cần dùng cơm chưa, cô đã chuẩn bị
chân cua xong.
Karen khoát tay áo, ra hiệu không cần.
Healy hành lễ rồi rời đi.
Ukunga hít sâu một hơi, nói: "Ta ngửi thấy mùi chân cua, sao thế, không nỡ mời
ta ăn sao?"
"Ngươi không có tâm trạng này."
"Ngươi quá nhạy cảm." Ukunga nghiêng người ra sau, tư thế ngồi trở nên rất là
tùy ý, "Ngươi bây giờ, quá để ý đến tâm tình của ta, điều này khiến ta cảm thấy
cực kỳ nhàm chán."
"Đây là chuyện không có cách nào khác, còn nữa, lúc ta đối mặt với các ngươi
khi ở trong căn phòng ký túc xá kia sẽ chỉ càng lo lắng và càng để ý đến tâm
tình của các ngươi hơn, chỉ có điều ngươi khi đó còn rất trẻ, cho nên không thể
phát giác được."
"Ta cảm thấy, nguyên nhân có thể là bởi vì chỉ có hai người chúng ta, cái không
khí này không trở nên náo nhiệt được, ngay cả hào hứng để biểu diễn cũng
không có. Nếu có thể có cơ hội, gọi Philias, DeCarloster và cả Protaras đến, như
thế thì xem như là biểu diễn cũng là một sự hưởng thụ rất lớn."
Karen phối hợp mà lễ phép mỉm cười.
Thật ra, cũng không phải làm không được.
Giáo Hoàng Điên ở trong đầu Neo, Protaras nằm ở Ky Sĩ Đoàn thứ nhất, vị trí
ngôi mộ của DeCarloster đã biết; bởi vậy, trên lý luận, thì ý nghĩ này có thể thực
hiện.
Trầm mặc … trầm mặc …trầm mặc…
Ukunga nhìn Karen, tò mò nói: "Ngươi cần phải sợ ta như vậy sao?"
"Ta cho rằng, ta đã dùng tư thái bình tĩnh nhất để đối mặt với ngươi."
"Thật sao, nhưng thái độ ngươi đối với Siti giống như càng hiền hoà hơn."
"Lúc đối mặt trưởng lão Siti thì ta đều là dùng tôn xưng, tuân thủ lễ pháp
nghiêm ngặt."
Ukunga lè lưỡi, nghiêng người về phía trước, tiến đến trước mặt Karen, cẩn
thận quan sát con mắt của anh, nói:
"Ngươi vẫn đang sợ ta, trong lòng ngươi, có sự phòng bị rất sâu đối với ta,
nhưng ngươi lại muốn tiếp xúc ta, mà đồng thời trong lúc tiếp xúc ta sợ khiến
cho ta cảnh giác, bởi vì ngươi không biết một lão già sống hơn một nghìn năm
rốt cuộc khó lừa gạt đến mức nào."
"Ngươi quá lo lắng."
"Không giống như ta nghĩ, ta vốn cảm thấy, làm thầy của bạn cùng phòng cũ là
một chuyện vui vẻ gần với việc làm cha của hắn."
Karen bưng lý nước lên uống một ngụm: "Ha ha."
"Ngả bài không?" Ukunga hỏi, "Cùng nhau ngả bài?"
"Ta nhớ là ngươi đã vừa ngả bài rồi." Karen nhắc nhở, "Ngươi nói ngươi đã già,
già sắp chết, đã không còn thừa sức để đi làm chuyện khác."
"Đây là lời nói thật, ta không lừa ngươi, nhưng trong tương lai không lâu sau,
có khả năng ta tiếp tục có một cuộc đời mới, khi đó, ta có thể phụng dưỡng
Thần Điện, phụng dưỡng chủ ta, đền bù lại tiếc nuối của một vị Trưởng Lão
Thần Điện như ta nhưng không làm tròn chức trách của một vị Trưởng Lão."
"Là cơ hội gì?"