Số 13 Phố Mink

Chương 2840: Trung thành (1)




Cho dù là trong thời đại mà Trật Tự Thần Điện không phải bị Norton áp chế thì

các Trưởng Lão Thần Điện cũng rất rất ít khi sẽ dùng loại phương thức này để

giáng lâm ở nơi làm việc của Giáo Đình.

Một là bởi vì thận trọng, đồng thời cũng là vì giữ lại sự thần bí và siêu nhiên

của bản thân;

Hai là do sự ăn ý chính trị của Trật Tự Thần Giáo từ xưa đến nay, nếu Trưởng

Lão Thần Điện quá năng động thì chỉ làm cho gia tộc của mình bị chèn ép và xa

lánh dữ dội hơn trong giáo hội.

Cũng bởi vậy, lúc trước Karen lấy mặt nạ mà ông nội "Đóng vai" quả cầu ý thức

của Trưởng Lão Thần Điện mà giáng lâm trong thí nghiệm kia, rất nhiều nhân

viên nghiên cứu ở đây đều vô thức cho rằng là Trưởng Lão Thần Điện đến thị

sát, bởi vì đây vốn là thói quen của Trưởng Lão Thần Điện, bọn hắn luôn luôn

cố hết khả năng phòng ngừa Thần tính của mình bị lộ ra trước mắt giáo chúng.

Nơi có thể để bọn hắn không hề cố kỵ mà sử dụng sức mạnh cũng chỉ có hai

nơi: Một là lúc xử lý sự kiện nhạy cảm cấp cao ở trong giáo, một chỗ khác thì là

trên chiến trường.

Cho nên, Trưởng Lão Thần Điện đi theo Kỵ Sĩ Đoàn, cũng không phải là

chuyện khổ sai gì, thậm chí ở trong Thần Điện cần tranh giành.

Nếu như nói Ukunga là người cô đơn thì cũng không đúng, hắn là có gia tộc,

địa vị của gia tộc lại không kém hơn gia tộc Ponce của Siti chút nào, nhưng

người ta …vốn là không quan tâm.

Có vài người sau khi sống qua nhiều năm tháng sẽ phát sinh thay đổi rất lớn, khi

quay đầu thì bồi hồi một câu cảnh còn người mất; nhưng lại có những người,

lúc trước như thế nào thì hiện tại vẫn như thế ấy, đến chết vẫn là thanh niên.

Bất kể là cuộc giao lưu khi ở trong khu vực phong ấn của gia tộc Ponce, hay

vẫn là thông qua Sidrod gọi điện thoại cho mình yêu cầu gặp gỡ, hoặc là dùng

loại phương thức này đến cửa nhà để giáng lâm, tất cả đều đang truyền đạt cho

Karen một cái thái độ đó chính là:

Mặc dù tìm ngươi nghìn năm, nhưng hắn cũng không có ác ý.

Hắn không có ý địch lợi ích hoá và làm xấu đi mối quan hệ này.

Hắn lười làm như vậy, hắn cảm thấy việc này cực kỳ không có ý nghĩa, không

phù hợp phong cách và sở thích của hắn.

Không thể không nói, loại thoải mái này là hoàn toàn trái ngược với thói quen

hành vi đúng mực của Karen.

Nhưng đây chính là Ukunga, một người lúc tuổi trẻ lúc đã quen phong lưu, lại

thực tiễn nó đến tận cùng, cuối cùng ngay cả Thần khí đều không buông tha.

Không giống với những thần quan khác ở xung quanh cúi người thậm chí là quỳ

xuống đất cúng bái, thậm chí Karen còn không có hành lễ, mà hai tay rất tự

nhiên rủ xuống hai bên người, ngẩng đầu, nhìn xem vị kia.

Người ta đã muốn đến một cách thẳng thắn, vậy thì mình cũng không làm bộ,

cũng dứt khoát tuỳ ý.

Không chỉ có không có hành lễ, Karen còn quay người đi về phía lâu đài nơi

làm việc của mình.

Ở sau lưng, cái pháp thân to lớn này dần dần hư hóa, toả ra hào quang chiếu

xuống bên cạnh Karen, chỉ sau chốc lát, ở bên cạnh Karen đã xuất hiện một một

người đàn ông, mái đầu của hắn bạc trắng nhưng khuôn mặt lại rất trẻ trung.

Ven đường, tất cả thần quan đều kích động hành lễ, không dám rình mò. Trên

tầng cao nhất của lâu đài ký túc xá ở đối diện, Gaspol đứng trên ban công hành

lễ.

Marvalho thì dùng tay vuốt cằm của mình, hắn không cần hành lễ, nếu thật sự

muốn luận theo quy tắc thì Trưởng Lão Thần Điện trông thấy hắn, cũng phải tôn

xưng một tiếng ngài Thần tử.

Chỉ có điều loại tôn xưng này phần nhiều thì chỉ là một trò đùa, ở trong mắt

Thần Điện, thần tử cũng chỉ là một món công cụ do bọn hắn "Chế tác" ra, ai sẽ

đi tôn trọng một món công cụ?

"Rốt cuộc là đang diễn tuồng kịch gì thế này?"

Marvalho có chút không hiểu tình huống bây giờ, quay đầu nhìn thoáng qua vợ

của mình, được rồi, cô ấy cũng không biết, hôm này Karen đã sớm không còn

chiếm vị trí Trưởng khu của cô ấy.

Trong chốc lát, Marvalho lại có một ít thương cảm.

Hắn đã từng rất hưởng thụ sự đối xử tuỳ ý của Karen, hắn cho rằng đây mới là

thật sự là phương thức mà bạn bè tương tác với nhau, bây giờ thì tốt rồi, Karen

quả thực có thể đối đã với mình một cách tuỳ ý từ trên góc độ thực lực và địa vị

lại khiến hắn có chút phiền muộn.

"Gaspol, em biết không, lúc trước ta còn tưởng rằng Karen là cố ý dùng một

loại phương thức xã giao đặc biệt để ứng đối với ta, bây giờ ta mới phát hiện

…"

"Phát hiện cái gì?"

"Hắn từ lúc mới bắt đầu là thật sự không để ý ta là chuyện gì to tát."

...

Tư thế bước đi của Karen rất bình thường, nhưng dưới sự phụ trợ của Ukunga,

lại có vẻ hơi nghiêm cẩn.

Thân là Trưởng Lão Thần Điện tôn quý nhưng hai tay của Ukunga lại vòng lại

mà để sau đầu, nửa người trên ngửa ra sau, bước chân rất lớn, cực kỳ giống với

những kẻ nhàn rỗi ở vùng nông thôn ngoại thành Wien sau khi ăn trưa xong thì

ngậm cây tăm trong miệng rồi đi tản bộ.

Bỏ nhân tố phe phái chính trị sang một bên, nếu như bây giờ Karen không phải

là nhân vật số hai của Đòn Roi Kỷ Luật mà là tiểu đội trưởng hoặc là chủ nhiệm

phòng làm việc như trước đây, có thể có được một vị Trưởng Lão Thần Điện

dùng phương thức như vậy để “Cùng đi dạo” thì quả thực là vô vàn điểm cộng

trên mặt bối cảnh. Bây giờ thì… điểm cộng là không có, các loại quan hệ, chọn

phe phái, có thể nói đều bởi vì lần này Ukunga đến mà bị xáo trộn thành một

nồi tương.

Bước vào toà lâu đài, lên cầu thang, đi vào văn phòng.

Karen mở cửa, đi vào, Ukunga cùng đi theo vào, từ đầu đến cuối, hai người còn

chưa có bất cứ sự trao đổi gì.

Nhưng trong khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, một luồng áp lực càn quét về phía

Karen, Karen không ngừng lui lại, cuối cùng bị ép đến trên vách tường.

Karen không có phản kháng, biểu cảm bình tĩnh.

Ukunga từ từ đi tới, tinh tế đánh giá Karen, nói:

"Rốt cuộc cũng xem như hào phóng, không để cho ta quá thất vọng."

Karen hỏi: "Vậy kỳ vọng của ngươi là gì?"

"Cô đơn."

"Cô đơn?"

Ukunga nghiêng người, đi về phía cái đình bên cạnh dòng suối nhỏ trong phòng

làm việc của Karen, luồng áp lực kia lúc này cũng biến mất không còn tăm tích,

Karen khôi phục tự do.

"Sống quá lâu, cũng không phải một chuyện hạnh phúc, sinh mệnh của ngươi có

thể rất dài, nhưng giá trị của sinh mệnh thường thường chỉ là có ở phần đầu, bởi

vì khi đó ngươi có người nhà, có đối thủ … có bạn bè.

Đợi đến khi cả đám bọn họ đều chết hết, còn lại sinh mệnh dài đằng đẵng sẽ trở

nên cực kỳ vô nghĩa, chỉ còn lại sự tổn hại khô khan."

"Ngươi tìm ta, cũng là bởi vì việc này?"