Số 13 Phố Mink

Chương 2837: Giáng lâm (1)




Đầu tiên là Alfred sửng sốt một chút, lập tức khoé miệng cũng sắp không kiềm

chế nổi, cuối cùng, dứt khoát cúi người, tay che ngực, sau khi tất cả chuẩn bị

sẵn sàng:

"Ha ha ha ha!!!"

Mặc kệ là lúc nào, Alfred đều sẽ yêu cầu một tiêu chuẩn cực kỳ cao với bản

thân, bởi vì hắn chắc chắn, vào một lúc nào đó khoảnh khắc "Trong nháy mắt"

lơ đễnh, ở nơi nào đó sau này sẽ có thể sẽ là một bức tranh vẽ trên tường kinh

điển.

Chỉ khi đốc thúc bản thân mọi lúc mới có thể bảo đảm hình ảnh của mình trên

tranh tường sẽ có cách cục, ánh sáng, vị trí trong một trạng thái tốt nhất.

Nhưng bây giờ, Alfred nhịn không được.

Thậm chí hắn còn không ngừng dùng bàn tay đập lên bàn đọc sách của Karen,

phát ra tiếng vang "Phanh phanh phanh".

Karen vừa dừng cười, sau khi thấy Alfred như thế cũng kiềm chế nổi mà lại

cùng nhau cười.

Lúc ai muốn dừng lại thì chỉ cần nhìn nhau một cái thì sẽ bắt đầu đợt cười tiếp

theo.

Thật sự là cười đến nỗi không dừng được, nước mắt đều chảy ra.

Rốt cục, hai người cười mệt mỏi, cơ hàm đã có chút mỏi nhừ.

Karen dựa vào trên ghế ngồi, khẽ thở lấy hơi, Alfred chống tay lên mép bàn làm

việc, choáng đầu, dựa vào này gắn bó cân bằng.

Phải biết rằng tinh thần lực của hai người đều rất mạnh, dùng thuốc tinh thần

làm đồ uống cũng không có vấn đề gì, có thể thấy được lần cười này rốt cuộc

tuỳ tiện đến dường nào.

Lần cười tương tự như vậy trước đây vẫn là khi ở lầu hai của căn biệt thự ở phố

Mink kia, đó là lần thứ nhất Karen nhìn thấy Alfred. Lúc đó, Karen còn chưa

chính thức tiếp xúc đến mặt bí ẩn của thế giới này, Alfred mặt một bộ vét màu

đỏ đứng trước cửa sân mang đến áp lực tuyệt đối cho Karen.

Trong hoàn cảnh đó, rất khó có thể tưởng tượng là Karen đã cười một hồi. Sau

đó kéo theo Alfred và bà Molly cùng cười, nhất là hình tượng của bà Molly khi

cười.

"Ha ha..."

Karen lại cười khan hai tiếng.

Alfred nói:

"Hình ảnh lúc bà Molly hút thuốc thật rất đầy chất hài đen (dark humor)."

Karen nhẹ gật đầu:

"Đúng vậy, không sai."

Giữa chủ tới quá quen thuộc, có chút đối thoại, thậm chí cũng không cần dùng

miệng nói ra, trong lòng nhau đều có thể hiểu.

Neo từng trêu chọc Darien, nói Đảng đầu trọc các ngươi cho dù làm thế nào đều

không thắng được vị hầu nam kia, quan hệ giữa vị hầu nam kia và thiếu gia của

các ngươi rất khó có thể tưởng tượng.

"Lần trước, Siti và hai vị Trưởng Lão Thần Điện khác cùng Rasma đã giáng lâm

thành phố La Giai, trừ việc đó ra, còn có một đội thần quan Trật Tự, ta chính là

quan chỉ huy của đội thần quan đó.

Ta hoài nghi rằng chờ đến lúc thật sự ra tay, cấp trên sẽ sắp xếp một đoàn chính

quy ưu tú vừa rời khỏi tiền tuyến để ta chỉ huy, trực tiếp tiến đến thành phố La

Giai."

"Ta cảm thấy suy đoán của thiếu gia ngài hẳn không có sai."

"Ukunga là hành động lần này người phụ trách, Người Chấp Roi nói, hắn sẽ để

cho ta đi làm học sinh của hắn, mà Người Cầm Roi cũng hi vọng ta lợi dụng cái

quan hệ này để đến lúc đó đi thực thi ý muốn của Đại tế tự."

"Ukunga sao, vị trưởng lão đã sống hơn một nghìn năm kia?"

"Ừm." Tiếp theo, Karen kể lại chuyện xảy ra ở trang viên Ponce cho Alfred, "Ta

từ chối Siti, còn Lohan, vị trưởng lão kéo co với ta dẫn đến ta rơi vào khu vực

phong ấn của gia tộc Ponce thì bị Ukunga tranh giành."

"Thiếu gia, thuộc hạ cảm thấy, trong việc này có thể có nguy hiểm."

"Ta biết, ta thậm chí hoài nghỉ, hắn có lẽ đã "Nhận ra ta."

"Cho nên, thiếu gia, ngài vẫn cần xem xét lại."

"Không có biện pháp nào khác, mặc kệ hắn có nhận ra ta hay không thì ta cũng

chỉ có thể nhảy vào trong cái quan hệ “Thầy trò” này, chuyện này dù sao cũng

dính đến phố Mink, dính đến nhà ta."

Những việc khác cảm thấy có nguy hiểm thì có thể tránh né trước, nhưng có

một số việc, cho dù biết rõ sẽ gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên.

"Thiếu gia, thái độ của Thần Điện rất rõ ràng, bọn hắn có khuynh hướng giải

quyết cho xong mối nguy tiềm ẩn như lão gia Dis, đồng thời thu lấy mảnh vỡ

Thần cách còn lại mà lão gia Dis đang giữ.

Như vậy, nếu như thái độ của Đại tế tự khác với Thần Điện thì rất đáng để suy

nghĩ."

"Đến lúc đó rồi xem xem hắn sẽ ra chỉ thị cụ thể cho ta như thế nào, dù sao, ta

có thể dẫn người về phố Mink thì đã nắm giữ đến quyền chủ động nhất định.

Lần trước khi người của Trật Tự Thần Giáo đến, ông nội nhốt ta trong phòng

đọc sách, ta cũng chẳng thể làm gì được."

Nói đến đây, Karen hai tay khoanh chống đỡ lấy cằm của mình, tiếp tục nói:

"Ta rất tò mò rằng lúc Rasma trông thấy ta thì sẽ có vẻ mặt ra sao."

Alfred nhắc nhở: "Mang Wilker theo cùng."

"Alfred."

"Vâng, thiếu gia."

"Ngươi rất hiểu cách sống đấy."

...

Sau khi kết thúc những chuyện này, Karen ngủ một giấc, giấc ngủ này hơi dài,

Karen không phải ngủ khi trời tối, nhưng lúc tỉnh lại thì đã là buổi sáng.

Sau khi tắm và rửa mặt thì thay một bộ thần bào sạch, đi ra phòng ngủ bước vào

phòng đọc sách, phát hiện Connor đang ngồi ở sau bàn làm việc của mình mà

xem văn kiện.

Cô bé thế mà còn học theo thói quen động tác của mình, ngồi ở đó quay bút,

thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng gật đầu.

Trông thấy Karen bước vào, Connor lập tức bước xuống ghế, nở một nụ cười

xấu hổ: "A, ngươi tỉnh rồi, ngươi ngủ thật lâu đấy."

"Ngươi đã khôi phục lại chưa?"

"Ừm, sau khi ăn no ngủ một giấc thì đã ổn."

"Tuổi trẻ là tốt." Karen sờ lên đầu Connor phát ra tiếng cảm thán.

"Ồ, thế nhưng ngươi cũng rất trẻ mà, lúc ra ngoài, những ông lão kia đều gọi

ngươi là “Người trẻ tuổi”."

"Ha ha, cũng đúng, nhưng ta thường quên mất."

"Để ta lấy sữa đậu nành cho ngươi."

"Ừm."

Connor bưng một ly sữa đậu nành lớn đến trước mặt Karen, vẫn còn ấm, Karen

vừa uống vừa ngồi xuống, hỏi: "Có tin tức gì thú vị sao?"

"Không có, đều rất buồn tẻ không thú vị, ai, không có chút thú vị nào."

Karen biết là bài tập của Connor đã làm xong rồi, muốn tìm chút chuyện làm.

"Ngươi có thể đến những văn phòng khác, xem bọn hắn có chuyện gì thú vị

không."

"Có thể sao?"

"Không đi quấy rối là được, ta tin tưởng Connor nhà chúng ta sẽ không làm như

vậy."

"Đương nhiên, ta mới không có giống như Auggie."

Karen gật gật đầu, lật ghi chép sự vụ ra, phát hiện có ghi chép về một “cuộc

viếng thăm” đến từ Sidrod bị Richard đánh dấu, cũng chính là ông nội Gaspol,

thầy dạy lịch sử của mình ở Đại học Trật Tự.

Thư tín điện thoại vãng lai của các mối quan hệ xã giao bình thường thì Richard

đều sẽ giúp mình ứng phó, có thể đưa đến trên bàn của mình đều là những việc

Richard cho rằng cần mình tự xử lý.

Trong bản ghi chép không chỉ một mình Sidrod, còn có công hàm mang tính

chính thức của câu lạc bộ người cao tuổi, nội dung công hàm là kế hoạch của

hoạt động đến tham quan Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất bị huỷ bỏ.