Karen có thể hiểu được hắn cười vì cái gì, bởi vì tại ngay từ đầu khi biết được
công dụng của pho tượng này, anh cũng cảm thấy rất buồn cười.
Ai có thể nghĩ tới đường đường là nhà của Trưởng Lão Thần Điện Trật Tự Thần
Giáo, lại cứ trong tình trạng có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
"Ai…."
Hình chiếu phát ra một tiếng thở dài, hắn thật sự bó tay với sự ngu ngốc của
Siti.
Siti chỉ nghĩ rằng chắn bít cửa lại thì chẳng có chuyện gì, nhưng xử lý việc này
sao có thể đơn giản như vậy
Hắn giơ chân lên, đạp xuống pho tượng kia của Pall.
"Ầm!"
Pho tượng vỡ nát, oán niệm được tích luỹ phía dưới pho tượng cũng trào dâng
lên, tạo ra một cơn bão oán niệm đáng sợ.
Nhưng mà đã mất đi pho tượng có tác dụng chỉ dẫn, oán niệm tràn lan lung tung
ra ngoài rất nhanh lại phân tán ra trong toàn bộ nhà tù, cảm xúc của lũ phạm
nhân bên trong cũng đều bắt đầu trở nên phấn khởi.
"Rống!"
"Rống!"
"Rống!"
Từng tiếng rống liên tiếp vang lên.
Trong suốt hai trăm năm qua, bọn chúng vẫn luôn ở trong trạng thái bị pho
tượng rút máu, vì vậy trước đó vẫn luôn mặt ủ mày chau, hiện tại, "Huyết tính"
lại quay trở về.
Ngược lại thì hình chiếu cũng làm ngơ với việc này, bởi vì đây vốn là trạng thái
bình thường của khu vực phong ấn, chính là bởi vì không có cách nào tùy ý giải
quyết hết những thứ còn sót lại này cho nên mới sẽ tìm một chỗ để phong ấn
bọn nó.
Trừ phi có Thần linh thật sự giáng lâm, hoặc là các Trưởng Lão Thần Điện cầm
trong tay Thần khí mà tiến hành thanh tẩy nơi này trong thời gian dài, nếu
không thì không có khả năng tiêu diệt triệt để toàn bộ sinh vật sinh ra từ những
cái xác này.
Sau khi làm xong, hình chiếu hình như nghĩ đến việc gì:
"Thiếu chút nữa quên mất chuyện chính, cũng không phải đến giúp đỡ quét dọn
vệ sinh…này, cũng không phải là chết rồi đấy chứ?"
"Ánh mắt" của hình chiếu bắt đầu liếc nhìn bốn phía, Karen biết là hắn đang tìm
mình.
Chỉ có điều Karen cũng không nóng lòng đáp lời lại, bởi vì sau khi nghe thấy
giọng nói truyền ra từ trong hình chiếu mấy lần thì rốt cục anh nhớ lại cảm giác
quen thuộc này rốt cuộc là đến từ ở đâu!
Những người ở trong căn phòng ký túc xá kia, căn phòng ký túc xá của một
nghìn năm trước, Giáo Hoàng Điên Philias, Đại tế tự Protaras, nhà mạo hiểm
DeCarloster và… Ukunga.
Karen biết, hắn sống đến tận nay, mà vẫn luôn có ý đồ tìm kiếm mình đã từng
xuất hiện trong ký túc xá ngày hôm đó.
Nhưng Karen không ngờ tới, vậy mà đối phương lại xuất hiện ở chỗ này, là do
hắn đến "Tìm cách cứu viện" mình.
Karen không có phát ra âm thanh, nhưng dưới chân ngưng tụ ra một ngọn lửa
Trật Tự.
"Ánh mắt" của hình chiếu chú ý đến, quét về phía Karen, một nguồn sức mạnh
nhu hoà bao trùm Karen.
"Ồ… còn tốt, ngươi chưa chết."
Karen bắt đầu hành lễ.
Phía trên, trận pháp dịch chuyển như đã nhận được thông tin xác nhận, nhanh
chóng ngưng tụ.
"Ra đi, Lohan nói ngươi cực kỳ tinh thông trận pháp."
Karen nhẹ gật đầu, Thiên Mị giương hai cánh ra, mang theo Karen bay đến chỗ
kia.
Lập tức, Karen bố trí một cái trận pháp kết nối đơn giản ở bên cạnh, sau khi kết
nối thành công thì chùm sáng dịch chuyển xuất hiện ở trên người Karen, bắt đầu
dịch chuyển!
...
Karen về tới toà kiến trúc kia trong trang viên Ponce, đứng bên trong vòng tròn
dịch chuyển.
Ba ông lão phụ trách trông coi nơi này đã không có ở đây, bọn hắn hôn mê
trong lúc Karen và Lohan chơi trò kéo co, bây giờ là sáu thần quan trung niên
đang đứng, sau khi Karen xuất hiện thì sáu người này đồng loạt hành lễ:
"Bái kiến ngài Bộ trưởng."
"Bái kiến ngài Bộ trưởng."
Chỉ có sáu người này, không có Siti, không có vị trưởng lão thứ hai, cũng không
có bóng dáng của Ukunga.
Đây là một sự im lặng ăn ý với nhau, xem như chuyện ngoài ý muốn lần này
chưa từng xảy ra, ngươi nhanh đi về đi.
Karen thở phào một cái, nhẹ gật đầu với sáu vị thần quan gia tộc Ponce, nói:
"Dịch chuyển về đại khu thành phố York."
"Vâng thưa ngài." Vòng sáng dịch chuyển lại sáng lên lần nữa, chuyện vừa nãy
giống như một giấc mộng, đi thám hiểm một lần, biết chuyện của con mèo nhà
mình trong quá khứ, trừ việc đó ra thì hình như không có gì thêm...
Karen cúi đầu xuống, trông thấy Connor bên cạnh đang cầm cái mảnh vảy rắn
màu xanh lá kia trong tay mà vuốt vuốt.
Mảnh vảy rắn này, có lẽ là vật kỷ niệm duy nhất.
Trang viên Ponce, trên mái nhà của phòng nghị sự gia tộc.
Lohan đứng trước giá nướng, bắt đầu vui vẻ nướng thịt;
Siti đứng ở ngoài rìa, giống như là đang bị phạt đứng.
Người duy nhất ngồi thoải mái là Ukunga.
Lohan nhiệt tình nói: "Tiền bối, ngài có thể nếm thử tài nghệ của ta, tin ta, đây
nhất định là món đồ nướng có hương vị ngon nhất thế gian."
Ukunga liếc qua vỉ nướng, lắc đầu, nói: "Ta đã từng nếm món đồ nướng ngon
nhất thế gian, nhưng người làm cho ta ăn, đã không có ở đây."
Lohan hỏi: "Là ngài DeCarloster sao, ta cũng đã từng xem qua bút ký mạo hiểm
của ngài ấy, nhưng ta càng chú ý đến phần ẩm thực hơn, tài nấu nướng của ta
học tập rất nhiều từ ngài ấy."
Thật ra thì Lohan cùng Siti cũng không rõ ràng, vì sao giải quyết xong chuyện
rồi mà Ukunga vẫn còn không rời đi.
Bên phía lễ đường bắt đầu dịch chuyển, Lohan cảm ứng được, hắn cười nói:
"Karen trở về, rốt cục sự việc được giải quyết, ta dự định hai ngày nữa sẽ tìm
hắn, ta muốn thu hắn làm học trò."
Dừng một chút, Lohan nói bổ sung: "Chuyện này phù hợp với sách lực mà tiên
tri đề ra, Karen là người cạnh tranh tiềm năng trong danh sách ứng cử viên của
chúng ta, mỗi một người cạnh tranh có tiềm năng đều sẽ được một vị trưởng lão
thu làm học sinh, dùng việc này để nhắc nhở rằng phía sau bọn hắn là Thần
Điện."
"Ngươi không cần đi tìm hắn." Ukunga nói, "Hắn cũng sẽ không làm học trò
của ngươi."
"Tiền bối, ngài đang có ý gì?"
"Hắn sẽ là đệ tử của ta."
"Tiền bối …"
Lohan muốn tranh giành, hắn không muốn từ bỏ người trẻ tuổi có thiên phú trận
pháp cao như Karen, nhưng ở trước mặt Ukunga, Lohan rõ ràng, một khi đối
phương muốn, mình rất khó có khả năng để tranh giành.
Lúc trước khi hình chiếu của Ukunga tiến vào khu vực phong ấn, hắn và Siti
đều cảm giác rõ ràng, vị Trưởng Lão Thần Điện sống một nghìn năm này, rốt
cuộc đáng sợ đến cỡ nào.
Hắn hoàn toàn không phải bộ dạng bệnh tật suy yếu, hắn bởi vì hợp cùng với
khí linh nên địa vị bị hạ xuống, dẫn đến đẳng cấp đãi ngộ trong Thần Điện của
hắn không khác gì với Trưởng Lão Thần Điện bình thường, thậm chí còn hơi
thấp, nhưng cũng chỉ có địa vị bị giảm xuống.
Trách không được tiên tri sẽ để cho hắn dẫn đoàn đi giải quyết sự kiện Inmerais.
Ukunga đứng người lên, nói: "Vậy cứ quyết định như thế, ta trở về, hai người
các ngươi tự chơi đùa đi, không nên đánh nhau."
Lohan và Siti hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể hành lễ cung tiễn Ukunga,
đối với vị này thì bọn hắn cũng không có cách nào.
Ukunga thì nhìn về phía trời sao phương xa, ánh mắt thâm thúy, trong lòng mặc
niệm nói:
Ngươi cho rằng ngươi cố ý không nói lời nào thì ta cũng không nhận ra ngươi
rồi sao?
A,
Bạn cùng phòng thân yêu.