Karen dừng lại dòng ký ức cũ của ông Anderson, hỏi:
“Tôi muốn hỏi một việc.”
“Ngài hỏi đi, thiếu gia Karen.” Ông Anderson lập tức lau nước mặt, định thần
lại bình thường.
“Có được nước ban phước khó lắm sao?”
“Không khó lắm.” Mike đáp: “Thứ này có thể mua được bằng reais, rất nhiều
thần bộc đã kiếm tiền bằng việc buôn bán loại nước thánh này.”
“Vậy, nước ban phước trong một bể bơi thì sao?”
“Ừm…” Mike ngây ngẩn người.
Ông Anderson đáp: “Cũng không khó để làm việc đó, cần phải đi khắp nơi để
mua bằng xe chở nước, đương nhiên, loại nước thần bộc này rất ít nơi dự trữ, về
cơ bản thì bọn họ lấy một ít ra rồi bán, thỉnh thoảng có thể là hàng giả.
Tuy nhiên, nếu sử dụng phiếu điểm sẽ có thể mua sắn trong giáo hội lớn, cũng
giống như các loại đồ vật trong giáo hội lớn, nó cũng được chứa bằng bể bơi.
Ngài cần sao?”
“Đúng, tôi cần thứ đó.” Karen gật nhẹ đầu.
“Có thể sẽ hơi láo xược nhưng thiếu gia Karen, xin hỏi tôi có thể biết mục đích
tại sao ngài muốn nhiều nước thánh như vậy không ạ?”
“Tôi cần hoàn thành nghi thức tịnh hoá để trở thành thần bộc.” Karen nói thêm:
“Ông của tôi nói rằng phải cần nhiều nước thánh như vậy.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, Bede.”
“Cha.”
“Bằng tốc độ nhanh nhất, hãy huy động toàn bộ gia tộc và phiếu điểm của các
giáo hội trên sổ sách của gia tộc, mua cho thiếu gia Karen lượng nước thánh cần
có.”
“Vâng, thưa cha.”
“Được, tôi cảm ơn.”
“Ngài khách khí quá, thiếu gia Karen, hiện tại ngài mới là quản lý chính của gia
tộc Ellen, dĩ nhiên ngài có tư cách để sử dụng tài sản của gia tộc Ellen rồi.”
Lúc này, hầu gái đưa bữa sáng vào.
“Thiếu gia, mời ngài dùng bữa sáng, chúng ta đi xuống trước.”
“Được rồi, mọi người có thể về nghỉ ngơi.”
Sau khi ba cha con Anderson rời khỏi thư phòng, trong đó chỉ còn lại một mình
Karen dùng bữa sáng.
Lúc này, cửa thư phòng hé mở, Pall chui vào.
Nó đứng trước bức tranh của mình, cẩn thận ngắm nhìn.
Karen vừa ăn sandwich, vừa trêu chọc cô, nói:
“Cô có hối hận không, khi hoạ sĩ vẽ tranh cho cô đã không để lại một bức chân
dung thật đẹp?”
“Tôi chưa từng hối hận với những việc tôi làm.” Pall nói: “À đúng rồi, rốt cuộc
ba tên ngu xuẩn kia vừa đến để báo cáo tình hình gia tộc với cậu, cảm giác thế
nào?”
“Nhà Ellen rất giàu.”
“Tôi không hỏi về chuyện này.”
“Mặt khác, cảm giác như gia tộc này có chút yếu ớt…Cho tôi hỏi, cấp ba của hệ
thống tín ngưỡng gia tộc các cô tương đương với cái gì?”
“Radio yêu tinh.”
“Alfred?”
“Đúng vậy.”
Karen uống một ngụm nước, bùi ngùi nói: “Đây là mức độ so sánh sức mạnh rất
chuẩn xác.”
“Cậu để bọn họ giúp chuẩn bị đồ vật để tịnh hóa rồi sao?”
“Ừm.”
“Vậy là tốt rồi, bọn họ rất ngoan, dù sao người ta chỉ cần một bát, cậu lại cần
một bể bơi, chỉ cần trong đầu họ không bị cá trích bơi vào thì họ sẽ không thể
thờ ơ, trái lại còn vui mừng không nhịn được.”
“Cũng có lý.”
Karen ăn bữa sáng xong, thấy Pall đang thưởng thức chân dung của chính mình,
anh quay lại bước đến vị trí cửa sổ thư phòng, đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một
không gian xanh rộng lớn.
Eunice từng nói rằng cô ấy thích dắt ngựa đi dạo ở nhà phụ lúc hoàng hôn.
Tuy nhiên, nhìn từ chỗ Karen có thể nhìn thấy hồ nước với không gian xanh
giữa ở giữa, có một phần được quây lại, trong đó có một tấm bia đá tạo hình cực
kỳ kỳ lạ.
“Đó là nơi nào?” Karen hỏi.
Pall cuối cùng cũng kết thúc việc thưởng thức bản thân, cô đến bên cạnh Karen
và nhảy lên vai của anh, liếc qua rồi đáp:
“Đấy là bia mộ.”
“Tạo hình kỳ lạ quá.”
“Vì các đời tiên tổ của gia tộc Ellen trước kia đều có tính cách cực kỳ khoa
trương, phía dưới bia đá thuyền hải tặc kia chôn bá tước Recar, cũng chính là
người trong bức tranh ôm nữ hoàng, tay còn cố tình đặt ở trên mông của nữ
hoàng kia.”
Karen cố tình quay lại nhìn, phát hiện ra mô tả của Pall không sai, tay của bá
tước Recar đúng là cố tình đặt ở trên mông nữ hoàng.
Điều này có nghĩa là khi hoạ sĩ đang vẽ bọn họ, gã đã cố tình tạo tư thế này.
“Nói thế nào nhỉ, mặc dù cảm thấy cực kỳ thô lỗ hay thậm chí là thô bỉ, nhưng
tôi có thể cảm nhận được đây là ý mà người tổ tiên này của cô muốn biểu đạt.”
Đó là sự dã man và kiêu ngạo không kiềm chế nổi của hòn đảo.
“Tốt, tôi muốn dùng bữa sáng, cậu giúp tôi gọi một phần vào phòng ngủ đi, tôi
muốn thưởng thức bữa sáng của đại tiểu thư ở trên giường!”
“Nhưng tôi vừa ăn một suất bữa sáng xong.” Karen nhắc.
“Chẳng sao cả, giống như cậu phải dùng lượng nước thánh lớn để tịnh hoá, nếu
cậu ăn càng nhiều thì ông Anderson cũng sẽ thích thú như vậy.”
Pall ra khỏi thư phòng.
Karen lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa nơi nghĩa trang lần nữa,
Anh xúc động nói:
“Nếu tiên tổ của gia tộc Ellen biết hiện tại gia tộc mình đã thành thế này, e rằng
bọn họ ở trong quan tài cũng tức chết mất.”
Karen xoay người, chuẩn bị ấn chuông trên bàn sách, gọi hầu gái đến để chuẩn
bị một suất bữa sáng cho Pall,
Nhưng khi bàn tay đến nửa đường,
Anh sững sờ,
Lẩm bẩm nói:
“Để tức chết một lần nữa thì trước tiên cần phải…sống lại ư?”