Nhưng,
Sau khi thấy được khoản tài sản lớn như vậy,
Trong lòng Karen rất thoải mái.
Vừa chuyển vào trang viên Ellen, vừa hưởng thụ lâu dài chất lượng cuộc sống
đẳng cấp quý tộc, anh cũng không muốn tiếp tục đối mặt với đời sống vật chất
dần sa sút, đến cuối cùng lại phải thế chấp gia tài.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra,
Một ngày trước khi gia tộc Ellen chính thức sụp đổ, chắc hẳn anh vẫn có thể
uống một ly rượu vang quý, đồng thời ra lệnh cho hầu gái ném tấm thảm mới
đắt tiền có màu sắc không đẹp vào phòng hơi và đốt sạch.
Dù cho ngày mai có vào chuồng heo đi chăng nữa, hôm nay, anh vẫn trải qua
cuộc sống của người ở giới thượng lưu!
Có thể, cực kỳ thanh lịch.
Thậm chí Karen còn cảm thấy hình ảnh này vô cùng đẹp;
Cũng may hiện tại Pall vẫn đang chợp mắt trong phòng ngủ, nếu cô thấy biểu
cảm này của Karen chắc hẳn cũng sẽ lập tức giận xù lông.
“Đây là bản thứ hai.” Bede mở một kẹp tài liệu khác.
Karen nhận lấy, cúi đầu xem, bất giác nhíu mày.
Bởi vì anh không hiểu khi xem những gì ở trên đó.
Đầu tiên là ba phân xưởng.
Một nơi là xưởng trang sức vảy cá;
Một nơi là xưởng trang sức mai rùa;
Một nơi là xưởng bột san hô đen.
Nghĩ là hàng hoá đen sao?
Rõ ràng là không thể nào;
Xem một bảng thống kê tài sản dài bao nhiêu, một bản này không thể kéo dài
trong nháy mắt được.
Hơn nữa, tài sản thế tục tương ứng chắc hẳn là một “tài sản” khác.
Karen hỏi: “Những thứ này là tài liệu giáo hội sao?”
“Đúng vậy, thưa thiếu gia Karen.” Bede đáp.
Karen nhìn và thu nhập sau mỗi xưởng, không phải reais, cũng không phải
rupee, mà là “phiếu”.
Xưởng trang sức vảy cá thu được tám nghìn phiếu vực sâu;
Xưởng trang sức mai rùa thu được năm nghìn phiếu nguyên lý;
Xưởng chế tác bột san hô đen thu được mười nghìn phiếu trật tự;
Karen rất muốn hỏi một vấn đề có thể khiến ba người nhà Ellen này cảm thấy
mình ngu ngốc,
Do dự một chút;
Anh hỏi thật:
“Phiếu này là tiền tệ mà giáo hội phát hành sao?”
Anderson lập tức đứng lên,
Ông chủ động đáp:
“Đúng vậy, thưa thiếu gia. Về cơ bản thì mỗi một giáo hội chính thống đều sẽ
phát hành phiếu điểm, tương đương với tiền tệ lưu thông trong giáo hội.
Nhân viên trong và ngoài giáo hội chỉ cần có phiếu điểm tương ứng sẽ có thể
mua vật phẩm và dịch vụ ở giáo hội, có chợ đen chuyên môn của giáo hội để
tiến hành trao đổi giữa các phiếu điểm của giáo hội khác nhau, giống như trao
đổi tiền tệ giữa các quốc gia.
Rất lâu trước kia, khi Giáo Hội Ánh Sáng còn tồn tại đã phát hành ‘phiếu chuộc
tội’ của Giáo Hội Ánh sáng.
Đồng thời yêu cầu mạnh mẽ để có thể cố định tỷ lệ trao đổi với những phiếu
điểm giáo hội khác, tạo thành sự lan rộng của phiếu điểm trong một khoảng thời
gian.
Tuy nhiên, cùng với sự huỷ diệt của Giáo Hội Ánh Sáng, phiếu chuộc tội cũng
bị tiêu huỷ, hiện tại, mặc dù các giáo hội lớn chính thống phát ra phiếu điểm hơi
phức tạp một chút nhưng đều kiểm soát trên một mức độ.”
Karen để ý rằng dù cho là ông Anderson, Bede hay là Mike cũng không nhìn
mình với ánh mắt “Ngay cả chuyện này mà anh cũng không hiểu”, trái lại trông
họ còn có vẻ kính cẩn.
Điều này cũng dễ hiểu, giống như kiếp trước hai người đã trò chuyện phiếm
cùng nhau, một người nói với người kia rằng anh ta không có thẻ tín dụng, mà
người kia thường xuyên sống dựa vào thẻ tín dụng có lẽ sẽ không cười bạn lỗi
thời khi ngay cả thẻ tín dụng bạn cũng không có, trái lại còn hâm mộ bạn vì bạn
không thiếu tiền trong cuộc sống.
Karen không biết thứ phiếu điểm của giáo hội này, chỉ có thể nói rằng Dis đã
bảo vệ nhà rất tốt, hơn nữa…Chắc chắn Dis không thiếu phiếu điểm, thậm chí
có thể ông cũng không dùng tới loại phiếu điểm này.
Nếu như biến tài sản thế tục của gia tộc Ellen thành một con số thì tài sản phiếu
điểm của nhà Inmerais dưới sự lãnh đạo của Dis cũng sẽ tương đương với một
con số;
Một mảnh vỡ thần các trị giá bao nhiêu phiếu trật tự? Dis có ba cái.
“Vậy thì đảo Corona là nơi buôn lậu vật liệu sao?” Karen hỏi.
Bởi vì bên trong tờ thống kê tài sản thế tục đầu tiên không có sự xuất hiện của
đảo Corona, trong bảng thống kê thứ hai cũng không có.
“Đúng vậy, nguyên vật liệu cần thiết cho ba phân xưởng này đều được nhập lậu
từ đảo Corona.” Bede đáp.
Do đó, khoản tài sản thế tục đầu tiện phục vị cho khoản thứ hai, dùng tiền, dùng
quan hệ và gia tài của gia tộc, biến nó thành phân xưởng mà giáo hội cần, sau
đó tìm phiếu điểm của giáo hội và tiêu hết.
Có thể lấy để mua vật dụng luyện tập cho con cháu trong gia tộc, đương nhiên
cũng có thể dùng nó để mua dịch vụ bảo vệ nhà thờ.
Hơn nữa, việc làm ăn của xưởng càng lớn, chứng minh rằng mối quan hệ với
những giáo hội kia càng sâu sắc, suy cho cùng thì không giáo hội nào hi vọng
rằng nhà cung cấp nguyên liệu cho mình xảy ra chuyện dẫn đến tình trạng thiếu
sót những thứ cần thiết, khi các thế lực kẻ thù muốn di chuyển bạn, họ cũng
phải suy tính đến việc này