Pall há mồm, cắn đuôi của mình, rồi đẩy cái đuôi về phía trước, mở vuốt mèo
ra:
“Đề nghị của tôi là đầu tiên cậu hãy chờ chút đã, xem xét trước một chút, tất
nhiên cậu cũng đã tắm ở chỗ này, chuẩn bị ngủ trưa trong phòng ngủ chính, thật
ra trong lòng mình, cậu cũng có phân tích, cũng có quyết định.
Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, nếu cậu tin tưởng Dis luôn luôn
là vì muốn tốt cho cậu,
Sau khi nghe lời dặn dò của Dis,
Là cháu trai quý báu nhất của ông ta,
Cậu nên phản ứng thế nào?”
Pall vỗ một cái vào đôi vuốt mèo, đáng tiếc, đệm thịt ở tay mèo quá dày, không
thể phát ra âm thanh;
Nhưng cô vẫn bắt chước ngữ khí của Karen:
“Được rồi, thưa ông.”
Đến đây, Karen nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Tôi chuẩn bị ngủ trưa một
giấc, buổi tối chắc hẳn vẫn phải dùng bữa tối cùng một chỗ.”
“Được rồi, thiếu gia Karen.” Pall lại chạy về chỗ đệm mềm của mình.
Karen nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt lại: Lời nói của Pall thỉnh thoảng còn
vọng lại trong đầu anh, tuy nhiên bôn ba trên đường như vậy, anh cũng hơi mệt.
Pall ngủ trên chiếc giường mềm mại, vuốt mèo nhô ra, bên ngoài chiếc đệm
mềm có một cái ổ quay nhỏ, cô nhẹ nhàng chuyển động nó với móng vuốt;
Âm thanh nhỏ bé lại thanh thuý tựa như khúc hát ru vàng lên, căn phòng ngủ
chính này tựa như đã được cân nhắc đến sự tồn tại của nó khi thiết kế, âm thanh
này bắt đầu quanh quẩn và nhảy múa xung quanh, nhưng người sắp chìm vào
giấc ngủ lại không bị nó ảnh hưởng chút nào, bởi vì hiệu quả của nó là hỗ trợ
giấc ngủ.
Pall bò ở đó, nghe khúc hát ru này ở sâu trong ký ức, ánh mắt có chút đau buồn,
nhưng rất nhanh đã nhắm mắt lại.
Ở trên giường, Karen cũng giống như vậy, tiến vào giấc ngủ say trong bài hát ru
nhẹ nhàng có ảnh hưởng này.
…
“Chú.”
“Này, Karen, anh trở về rồi!”
“Thím được.”
“A, Karen của tôi về rồi.”
“Bác gái, Minna, Chris đâu ạ?”
“Nhập học rồi, cậu không biết sao?”
“Vốn dĩ là như vậy.”
Cầu thang quen thuộc, lầu một, lầu hai, rồi đến lầu ba.
Karen đến cử thư phòng, đưa tay lên gõ cửa.
“Run…run…”
“Vào đi.”
Đẩy cửa ra, Karen thấy Dis ngồi sau bàn đọc sách.
Thưa ông, cháu về rồi.”
Dis thả cây bút máy trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Karen,
Hỏi:
“Ta nghe nói Eunice mang thai sao?”
…
Karen mở mắt ra, toàn thân truyền cảm giác tê liệt và đau nhức mạnh mẽ,
dường như sự mệt mỏi của tất cả tế bào trong cơ thể đều bị phóng ra trong giấc
ngủ vừa rồi.
Cảm giác không khỏe nhanh chóng giảm đi, thay vào đó là cơ thể với tinh thần
dồi dào.
Một giấc ngủ này, ngủ rất yên tâm, cũng rất sung mãn.
Chỉ là,
Lúc Karen ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ ngay trước giường, phát hiện thời
gian là bốn giờ ba mươi, nhưng ngoài cửa sổ đều là màu đen vậy nên đây không
phải biểu chiều, mình không chỉ ngủ trưa hai giờ mà là ngủ thẳng tới rạng sáng
ngày hôm sau.
“Hô…”
Vậy thì mình không thể tham gia bữa tối sao, đây là sự thiếu lễ phép nghiệm
trọng nhất khi làm khác.
Karen vén chăn lên, chuẩn bị rửa mặt.
Ai ngờ Pall lúc đầu ngủ trên giường mềm, không biết thế nào lại ngủ quên trên
chăn nơi lồng ngực của anh, nhấc chăn lên, “phù” một tiếng, Pall trực tiếp lăn
thẳng xuống khỏi giường.
Tuy nhiên dưới đất cũng có tấm thảm, rơi cũng không đau, cơn buồn ngủ của
Pall lại càng sâu hơn, thậm chí còn không thể tỉnh lại, nghiêng người đi ngủ
tiếp.
Rốt cuộc Karen bỏ thời gian nửa tháng để đến Wien, trong khi Pall đã đi trên
đường về nhà này hàng trăm năm.
Bước vào phòng tắm, sau khi rửa mặt, Karen mở rương hành lý của mình ra,
thay bộ quần áo mình đang mặc.
Lúc này, anh cảm thấy có hơi đói bụng, nhưng bất kể thế nào thì bây giờ anh
cần phải bày tỏ lời xin lỗi của mình đã, mặc dù chắc hẳn Anderson và Bede
cũng đang trong giấc ngủ say, nhưng anh có thể bày tỏ với những người hầu gác
đêm.
Nhưng mà,
Lúc Karen đẩy cửa phòng ngủ ra,
Anh lại kinh ngạc trông thấy ba người đang ngủ trên hành lang ngoài cửa
phòng.
Mike ngủ trên xe lăn của mình,
Thầy Bede ngủ trên ghế,
Anderson thì ngủ ở trên chiếc giường nhỏ được ba tấm ghế ghép thành.
Tiếng mở cửa đánh thức bọn họ, Mike tỉnh lại trước tiên, sau đó đến Bede tỉnh
giấc, còn cụ ông cảm thấy hết giấc thì mở mắt ra rồi nhắm lại trước tiên, sau khi
hai đứa con trai tỉnh giấc và đứng lên, ông Anderson “không cẩn thận” lăn
xuống từ trên ghết, ngã trên mặt thảm.
Tộc trưởng Bede ngay lập tức nâng cha mình dậy, cụ ông lại đẩy con trai ra,
nhìn về phía Karen, cười nói:
“Cậu tỉnh rồi, cậu bé;
À không, thiếu gia Karen.”
“Các người đang…”
“Là như vậy, thiếu gia Karen.”
Ông Anderson đứng lên, tộc trưởng Bede bên cạnh ông ta cũng nâng một xấp
văn kiện;
“Đây là các khía cạnh buôn bán và khoản tài sản của gia tộc Ellen, xin ngài xem
qua.”
Tộc trưởng Bede nâng văn kiện lên, nét mặt của Mike có chút trịnh trọng, trên
mặt lại thêm dấu đỏ của cây gậy;
Lão Anderson thì vừa run chân vừa mấp máy môi, nhìn Karen đầy hi vọng.
Karen đưa tay ra, đặt trên văn kiện;
Sau đó,
Anh nhẹ nhàng đẩy đi.
Trong phút chốc, mặt của lão Anderson xám như tro, chân không run, môi cũng
không mấp máy.
Nhưng sau đó, một câu nói của Karen lại giúp sắc mặt của cụ ông này hồng hào
trở lại:
"Đến thư phòng đi."
Buổi tối vẫn còn