Số 13 Phố Mink

Chương 270: Sự “chào đón” từ trang viên Ellen (3)




Alfred lúc này cũng nhỏ giọng: “Tôi dám chắc vị tộc trưởng này cũng là một

nghệ sĩ.”

Alfred thường ngày luôn tự coi mình là nghệ sĩ, anh ta không chỉ có năng khiếu

làm phát thanh viên radio, mà còn giỏi các loại nhạc cụ, nếu như không phải do

hoàn cảnh không cho phép, khi ở trên tàu chở khách, anh ấy đã có thể đánh cắp

không biết bao trái tim thiếu nữ, tất cả các vị khách ở đây.

Pall nhớ lúc Eunice giới thiệu về bố với Karen có nói qua ông ấy đam mê hội

họa….

Thế là,

Pall lại trừng to đôi mắt mèo, nhìn Bede:

Vậy trưởng tộc hiện tại của gia tộc Ellen thực sự là một họa sĩ vẽ tranh sao?

Alfred đi theo Karen, Pall cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Karen và tộc

trưởng Anderson

“Ta và Dis quen nhau từ hồi còn trẻ, ta cũng từng đến thành phố La Giai vài

lần.”

“Đúng vậy, ông nội cũng thường nhắc về ngài với cháu, chỉ tiếc là bây giờ ông

nội đã ngủ say, không thể đánh thức được nữa rồi”

“Ôi, trời ạ, thằng nhóc này!”

Pall hận không thể nhảy thẳng lên đầu Karen, cào loạn xạ tóc lên

“Số phận trên cuộc đời này kì lạ lắm, giống như thủy triều dâng sẽ có lúc lên lúc

xuống, nhưng ta tin rằng, nhà Inmerais sẽ lấy lại được ánh hào quang rực rỡ vốn

có.

Vì lễ hiến tế máu, gia tộc Inmerais cùng con cháu đời sau đều không thể vào

nhà thờ được nữa, tâm nguyện lớn nhất của ông nội chính là hy vọng mọi người

đều sống vui vẻ bình an, không vướng vào vòng xoáy nguy hiểm này.

Aaaa, ta phải lấy móng vuốt cào rách mặt cậu ta, khiến cậu trông xấu xí mới

được!

Alfred đưa tay ra, giữ lấy Pall-kẻ đang nhe nanh múa vuốt.

Anderson và Bede cũng nhìn thấy biểu hiện ham muốn mạnh mẽ của con mèo,

ánh mắt Bede lộ ra chút nghi hoặc, ông cảm thấy con mèo đen này có chút quen

mắt.

Anderson mở miệng hỏi: “Karen, đây là thú cưng của cậu sao?”

“Đúng vậy, rất xin lỗi, đang đến kì động dục nên dạo này tính tình nó hơi gắt

gỏng.”

“......” Pall

“Chúng ta đi vào đi, ta chắc cháu cũng đã đói rồi, hề hề, khi đến nhà bạn chơi,

điều cần chú ý nhất là không được bỏ đói lũ trẻ nhà bạn mình.”

Anderson đưa tay ra vỗ vỗ cánh tay Karen rất trìu mến, biểu hiện sự thân thiết.

Karen cũng rất phối đưa tay ra dìu lấy ông thay cho cái gậy.

Bede nhìn về vợ và con gái nói: “Hai mẹ con đi thay quần áo, sau đó cùng dùng

bữa với nhau, nhanh lên một chút, không thể để khách đợi lâu.”

Lập tức,

Bede nhìn sang Alfred, trong mắt ông, người này chính là người hầu duy nhất

Karen mang đến, môi anh ta khẽ run lên;

Những người có cùng một phong cách theo đuổi cuộc sống, nghệ thuật, cuộc

đời luôn có thể xác định nhau một cách nhanh chóng, điều này không liên quan

đến thân phận hay địa vị,

“Xin chào ông Bede, ngài có thể gọi tôi là Alfred.”

“Chào Alfred, đến dùng bữa cùng nhau đi, tôi tin chắc cậu không chỉ là một

người hầu.”

“Không đâu, làm người hầu cho cậu chủ là cuộc sống mà tôi theo đuổi.”

“Ồ, những người hầu nam bình thường sẽ không nghĩ như vậy.”

Pall trợn mắt nhìn Bede: “Con rể tương lai của ngươi đã vào rồi, ngươi còn ở

đây liếc mắt đưa tình với người hầu của hắn.”

Đần độn, ngu ngốc!

Trong quá trình trở về nhà lần này, tính từ Pall dùng nhiều nhất với những đứa

cháu trong gia tộc là “Đần độn và ngu ngốc” bởi chúng nó luôn có thể giải thích

ý nghĩa hai từ này một cách sâu sắc.

………..

“Rất xin lỗi Karen, hiện tại ta phải đi uống thuốc, cháu dùng bữa trước đi, ta sẽ

quay lại sau.”

“Vâng ạ, sức khỏe của ông rất quan trọng.”

Ông Anderson được người hầu dìu lên lầu;

Karen được vài cô người hầu khác dẫn vào phòng ăn;

Phòng ăn rất lớn và được trang trí sang trọng;

Rốt cuộc, gia tộc Ellen dù có tồi tệ đến đâu, thì hiện tại vẫn có quyền có thế,

chưa đến mức phải bán tài sản.

“Mời ngài, đây là chỗ ngồi của ngài.”

Trước cái bàn dài, người giúp việc xếp Karen vào chỗ ngồi.

Đây là vị trí của khách, quay lưng với cửa, còn vị trí của chủ nhà thường đối

diện với cửa phòng ăn.

Karen ngồi xuống;

“Xin hỏi bây giờ ngài có cần một phần súp hay đồ uống gì không ạ? ’

“Không cần đâu, cảm ơn”

“Vâng”

Karen ngồi ngay ngắn;

Như trải qua mấy kiếp, đây là lần đầu anh đến nơi như này, không như bàn ăn

lớn của gia tộc Inmerais, mọi người ăn uống vui vẻ hòa hợp không gò bó, cảnh

tượng và hoàn cảnh trước mắt chỉ có thể nhìn thấy trong những vở kịch Anh ở

kiếp trước.

Lúc này,

Karen thấy trên trên bàn có đặt một cái chuông.

Điều này không khỏi khiến anh nhớ lại chiếc chuông anh đặt ở lối vào bếp trên

tầng hai nhà Inmerais, mỗi khi anh lắc, cả nhà sẽ đến ngay tầng hai chờ ăn cơm.

Chú thím, chắc là vẫn sống tốt chứ.

Cảm xúc nhớ nhung vô tình len lỏi vào trái tim Karen, anh vô thức đưa tay

chạm nhẹ vào chiếc chuông bạc trước mặt.

“Leng keng..”

Âm thanh lanh lảnh truyền ra;

Tuy nhiên, ngay sau đó, những ngọn nến được thắp sáng quanh phòng ăn lớn,

những bức tranh về các thế hệ gia tộc Ellen qua các thời kỳ trước đây chưa từng

xuất hiện bỗng chốc hiện ra rõ ràng, cả một phòng ăn trong nháy mắt trở nên vô

cùng trang nghiêm.

Trong khi đó,

Dãy kệ ngay đối diện Karen đựng trang sức và đồ lưu niệm, nó tự động mở từ

từ ra hai bên, trong đó, thực sự có một cánh cửa

Các thành viên trong gia tộc Ellen đã thay lại một bộ quần áo trang trọng, đang

xếp hàng, đứng bên ngoài rất ngay ngắn.

Ông cụ Anderson chống gậy đi trước,

Tiếp theo sau là tộc trưởng đương nhiệm Bede, phía sau là Mike đang ngồi xe

lăn, chỉ là trên mặt Mike hằn đỏ vết gậy.

Bên cạnh là bà Jenny và Eunice, phía sau là vài khuôn mặt trẻ tuổi, có lẽ là hai

anh của Eunice và đứa con của ông Mike.

Mọi người xếp hàng đi vào, đứng trước bàn ăn, nét mặt mọi người đều rất

nghiêm túc, không có chút vẻ cười đùa cợt nhả nào cả.

Ông Anderson mở miệng nói:

“Công tử Karen tôn kính, gia tộc Ellen, xin hưởng ứng lời triệu tập của cậu.”

Karen có chút lúng túng,

Anh nhìn vào hai tay đặt trên bàn,

Lại nhìn xuống chiếc ghế mình đang ngồi,

Lúc này mới ý thức được,

Chỗ mình đang ngồi, là chỗ của chủ nhà

Alfred ở phía sau cau mày nhìn hàng người xếp hàng trước mặt,

Ở góc cửa, Pall cưỡi trên lưng Kim Mao đang lấy bàn chân tự lau nước mắt

“Hic hic, sau này ai mà nói các ngươi ngu ngốc, ta sẽ lấy móng cào chết bọn

chúng!”