Số 13 Phố Mink

Chương 268: Sự “chào đón” từ trang viên Ellen (1)




Tàu chở hàng cập cảng York, đây là một cảng biển rất lớn, sau khi boong hàng

hóa được hạ xuống, những kiện hàng lớn được kéo bằng máy móc, nhưng hầu

hết quá trình này vẫn cần đến sức người.

Đứng trên boong tàu nhìn xuống có thể thấy dày đặc bóng dáng những người

công nhân lao động, và tóc họ thường là màu tím hoặc xám, họ không thuộc

chủng Markle mà là người nhập cư bất hợp pháp từ các lục địa khác, nhưng khi

bọn họ làm việc ở những nơi như cảng, cục nhập cư Wien sẽ vờ như không biết

đến sự tồn tại của họ.

Trong số những thanh niên trẻ tuổi, vẫn còn bóng dáng nhiều lao động trẻ em

qua lại trong đó, nhìn chung họ đều rất gầy yếu và nhiều người rơi vào tình

trạng suy dinh dưỡng.

Đây là hình ảnh mang cảm giác phân chia tầng lớp và cảm giác tương phản rất

mạnh mẽ.

Bạn ngước đầu lên sẽ đập vào mắt là bến cảng đông đúc nhộn nhịp cùng những

tòa nhà cao tầng phía xa xa, mang lại cảm giác của một thành phố lớn hiện đại;

Nhưng khi bạn cúi đầu, chỉ nhìn xuống dưới chân, dường như lại nhìn thấy “xã

hội loài người”, nó không ăn khớp với nhau, nhưng thực sự tồn tại.

Hành khách xuống tàu từ một boong khác;

Pall vẫn ngồi trên vai Karen như cũ, Kim Mao vẫn bị Karen dắt đi, sau khi

xuống tàu, phía trước có bãi đất trống, vài chiếc ô tô đang đậu ở đấy, ngoài ra

còn có một nhóm vệ sĩ mặc đồ vest đứng thẳng ở đó.

Người dẫn đầu, cũng là người đại diện tiếp đón, là một người đàn ông trung

niên ngồi xe lăn.

Trước khi xuống tàu, bà Jenny đã từng nói rằng người ra cảng đón chính là ông

Mike, ông ấy là anh hai của bố Eunice, ngoài ra bà Jenny còn nhắc là ông Mike

do tai nạn ngoài ý muốn nên đã mất đi đôi chân của mình, thế nên chỉ có thể di

chuyển bằng xe lăn.

Vì vậy, thật may mắn khi bố của Eunice được ngồi vào vị trí chủ nhà.

Là người con thứ ba trong gia đình, vốn dĩ không đến lượt ông, thế nên ban đầu

ông có thể cưới Jenny con gái của một gia đình bình thường ở thành phố La

Giai, ai dè anh cả chọn theo tình yêu, anh hai lại bị khuyết tật.

Cuối cùng, vị trí chủ nhà chỉ có thể do ông đảm nhận.

Đánh giá của Pall về vấn đề này là: Jenny thực sự có số giúp chồng.

Tuy nhiên, khi Pall nhìn thấy Mike ngồi trên xe lăn đón mọi người xuống tàu từ

xa, nó bất giác áp mặt vào cổ Karen vừa cười vừa thì thầm:

“Không ổn rồi, lại là một tên ngốc.”

“Hả?”

“Trên cơ thể ông ấy có dấu vết của hai yếu tố nước và lửa đan xen vào nhau, có

lẽ đã thử dung hợp lại dẫn đến một phần cơ thể bị phát nổ.”

“Cái này không phải đáng tôn trọng hay sao?”

“Thực ra lúc đó trong gia tộc đã có người làm loại thử nghiệm này rồi, nhưng

đều dùng con cháu họ hàng xa để thử, bởi vì mỗi người sẽ có hệ thống tín

ngưỡng nhận thức khác nhau, và mức độ biến đổi cơ thể của hệ thống tín

ngưỡng cũng khác nhau.

Thông thường con cháu họ hàng xa sẽ được đem ra để thử, cố gắng điều chỉnh

cơ thể và hệ thống tín ngưỡng của chúng nhiều nhất để có thể đạt đến tiêu chuẩn

tương tự chúng hoặc tương tự ở một số khía cạnh nhất định, sau đó cố dung hợp

lại

Sau khi đúc kết kinh nghiệm từ thành công hay thất bại, có thể vận dụng vào

bản thân tốt hơn để giảm thiếu ít rủi ro nhất, ít nhất sẽ không có tình trạng cực

đoan khi hai yếu tố đối lập va chạm trong cơ thể một người và khiến người đó

nổ tung.

Khi điều này đã xảy ra với ông ta, rõ ràng ông ta đã trực tiếp bắt đầu thử

nghiệm với cơ thể chính mình.

“Thật là ngu ngốc.”

“Không dùng những đứa trẻ cùng gia tộc để thử nghiệm, thì là ngu ngốc sao?”

Karen hỏi

“Không phải sao?” Pall hỏi ngược lại “Sự phồn thịnh của gia tộc chắc chắn cần

đánh đổi hy sinh,” Nhìn thấy người con trai cả Wood như này, sau đó người con

trai thứ Mike như kia;

Haizz,

Ta đã hiểu tại sao gia tộc Karen lại sa cơ lỡ vận đến nông nỗi này rồi.”

“Được rồi.”

“Karen à, thực ra trong lòng cậu tự biết rõ, suy cho cùng không phải gia đình ai

cũng đều có một Dis, một mình có thể bảo vệ tốt cả gia đình, không chỉ là gia

đình hòa thuận, yên ấm mà còn cho con cháu có cơ hội tự do chọn lựa.

Đối với những gia đình bình thường mà nói, đầu tiên là không đủ tàn nhẫn với

bản thân, thứ hai không đủ tàn nhẫn với bên ngoài, sự suy tàn của gia tộc gần

như đã được định sẵn.

Điều này không phải chỉ đơn giản như việc gia đình kinh doanh phá sản, trong

cái vòng tuần hoàn này, nếu như bạn yếu đi thì sẽ đồng nghĩa với việc bị bầy sói

đói vây quanh và nuốt chửng.

Gia tộc Raphael là ví dụ điển hình nhất của gia đình nô lệ trước đây, nếu không

phải Dis giúp một tay thì có lẽ qua vài năm nữa, qua một thế hệ khác mới hoàn

toàn nuốt chửng gia tộc Ellen.

Đến lúc đấy, các thành viên trong gia tộc chỉ có thể trở thành công cụ tồn tại với

mục đích sinh con, làm phong phú thêm hệ thống tín ngưỡng huyết thống cho

gia tộc Raphael.

Điều này cũng giống như việc những giáo hội lớn đều muốn nắm giữ hệ thống

tín ngưỡng của các giáo hội khác.

“Tôi hiểu rồi”

“Thế nhưng ta cũng có chút mong đợi đấy.” Pall đột nhiên đổi giọng điệu,

chuyển từ “thất vọng” trước đó sang “mừng thầm” Mike tốt nhất cũng thực sự

ngu ngốc đi, như anh cả Wood vậy.

Hãy thử nghĩ xem, một lũ ngu ngốc đang đứng đó giương mắt nhìn cậu, Karen,

cậu dám lặng lẽ vẫy tay tạm biệt rời đi không chút bận tâm, bỏ lại mọi thứ sao?

“Cô vẫn còn là một người lớn tuổi.”

“Ta đây chính là tâm lý của bậc cha chú, con cháu trong gia tộc không giỏi, ta

chắc chắn phải cố gắng hết sức lôi kéo nguồn viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài

rồi?”

“Là tôi sao? viện trợ bên ngoài mạnh mẽ?”

“Tất cả những gì cậu thiếu chỉ là thời gian thôi.”