Số 13 Phố Mink

Chương 261: Tín điều cướp biển (2)




Sau khi tiến vào hội quán, Karen đi vào trong phòng của mình, vào phòng vệ

sinh mở thử vòi nước trước, lúc sau phát hiện có nước nóng chảy ra, anh lập tức

cởi quần áo tắm rửa.

Tắm xong, cả người dễ chịu sảng khoái, khi ngồi trên giường dọn dẹp chăn gối,

anh phát hiện dưới gối có một cuốn sổ tay tuyên truyền, vừa mở ra xem, bên

trong là danh sách gái điếm, ghi lại giá cả và dịch vụ, tốp người có giá cao nhất

thì có ảnh, mặt sau chỉ có lời giới thiệu, không chỉ có đủ loại thuộc mọi màu da,

thậm chí mấy trang cuối cùng còn có người phục vụ được ghi chú là “nam

giới”.

Karen ném cuốn sổ lên trên tủ đầu giường, dựa lưng vào thành giường.

Kim Mao nằm bò lên sofa, mặt hướng về phía giường.

Pall nhảy lên trên tủ đầu giường, bắt đầu lật mở đọc mấy trang cuối cùng của

cuốn sổ.

“Đây là đảo buôn lậu à?” Karen hỏi Pall.

Pall dùng móng vuốt lật một trang,

Nói:

“Có lẽ bây giờ là vậy.”

“Thế trước đây thì sao?”

“Trước đây nơi này là thái ấp của gia tộc Ellen, mấy trăm năm trước, khi Wien

chưa phải là cường quốc, đã từng tiến hành bành trướng mở rộng và quấy rối

dựa vào đoàn cướp biển được tổ chức tự phát trong dân gian, người đứng đầu

đoàn quân cướp biển uy danh hiển hách thời đó còn có thể được hoàng thất sắc

phong tước vị.”

“Gia tộc Ellen dựng nghiệp dựa vào việc này?”

“Về ý nghĩa nghiêm túc, không coi là vậy, nhưng khoảng thời gian đó thực sự là

thời kỳ thịnh vượng của gia tộc Ellen, khi tôi rời khỏi Wien, đảo Corona thuộc

về thái ấp của gia tộc Ellen, người dân trên đảo cũng là dân của gia tộc Ellen.

Lúc đó, gia tộc Ellen coi nơi này là căn cứ, tàu lớn cướp biển dừng nghỉ tại đây,

sức chiến đấu của cướp biển và tàu cướp biển không thua kém gì với hải quân

hoàng gia về mặt ý nghĩa thực sự.

Bây giờ ấy à, cậu cũng thấy rồi đấy, hết rồi.

Nơi này chỉ có thể coi là trạm trung chuyển buôn lậu của gia tộc.”

“Nơi này cách quê hương Wien xa không?”

“Không xa, có lẽ sẽ cùng xuất phát với tàu chở hàng ngày mai, thành phố York

gần biển, đến lúc đó đi đường biển trực tiếp lên bờ thành phố York, lạ từ thành

phố York ngồi xe đi ra khỏi thành phố đến ngoại ô là có thể đến trang viên

Ellen.

Đến đây, cơ bản là đã về nhà, trước đây ta cảm thấy như vậy.”

“Tốt.”

“Ngoài ra đừng chấp nhặt với Wood.” Pall nhắc nhở nói, tuy rằng đây là lần đầu

tiên ta gặp ông ta, nhưng ta biết rõ, có thể được gia tộc phái đến hòn đảo này

làm người phụ trách địa điểm buôn lâu, cho thấy chắc chắn ông ta không có địa

vị gì trong gia tộc.

Có lẽ là bị cha và ông nội của Eunice lưu đày đến đây.

Loại người này ấy à, xấu tính, quái gở, thì cũng rất bình thường, không phải

sao?”

Karen đặt tay phải trước mặt của mình, lúc này mu bàn tay còn hơi ửng đỏ:

“Tôi không có ác cảm gì với ông ta.”

Pall dừng lại, lạnh lùng hừ nói:

“Thậm chí còn rất thích phong cách của ông ta, đúng không?”

“Đó là bởi vì tôi vẫn luôn tràn đầy sự thân thiện với gia tộc Ellen.”

“Karen, khi ở La Giai, sao tôi không cảm thấy cậu giả tạo như vậy nhỉ?”

“Bởi vì ở nhà, tôi chỉ cần chân thành.” Lưng của Karen dựa về phía sau, tìm

được một tư thế dễ chịu hơn: “Khi đủ chân thành rồi, ai lại muốn nhặt giả tạo.”

“Bây giờ cậu thật giống một nhà thơ.”

“Đó là bởi vì đa số nhà thơ đều viết ra những bài thơ tuyệt hay sau khi rời khỏi

nhà.”

“Cộc cộc cộc…”

Cửa phòng có tiếng gõ.

Karen đứng dậy, xuống giường, không đợi anh ra mở cửa, cửa đã bị đẩy mở từ

bên ngoài.

Wood đứng dựa vào khung cửa, miệng ngậm một điếu xì gà, nhìn Karen.

Kim Mao nhảy xuống sofa, trừng mắt nhìn Wood.

Pall cúi đầu, lòng thầm nghĩ: Thằng cháu ngốc này lại đến hỗ trợ rồi.

Ngoài cửa, phía sau Wood, Alfred ở phòng bên cạnh phòng Karen đã đi ra.

“Ông Wood, có việc gì thế?” Karen chủ động hỏi.

Wood nhìn Karen, bỏ điếu xì gà ra, nhả ra một làn khói thuốc: “Tôi đến mời cậu

ăn bữa tối.”

“Được, cảm ơn ông Wood.”

Karen không nói gì, đến địa bàn của người ta, chắc chắn phải nghe theo sự sắp

xếp của người ta, anh cầm áo khoác, vừa mặc vừa hỏi:

“Phu nhân Jenny và tiểu thư Eunice đã đi chưa?”

“Không, chỉ có tôi và cậu, làm sao, cậu ngại à?”

“Không, đây là vinh hạnh của tôi.”

Karen đi theo Wood ra cửa phòng, Pall nhảy đến bò lên vai anh rồi ngồi xuống,

Kim Mao cũng đi theo phía sau Karen, phía sau nữa là Alfred.

Nhìn con mèo trên vai và con chó dưới chân cậu chủ, Alfred khẽ nhíu mày;

Trước đây anh có thể bước vào tranh đã thỏa mãn rồi, anh bây giờ bắt đầu suy

nghĩ vị trí và vai trò của mình.

Anh cũng không biết là vì mình đã bành trướng hay là mình đã có ước mơ.

Nhưng nhìn con chó mà mình “đích thân” phong ấn, Alfred lại giãn lông mày,

không còn hậm hực.

Nơi mà Wood dẫn Karen đến có lẽ là văn phòng của ông ta, không gian rất lớn,

vị trí sát cửa sổ bày một chiếc bàn, trên bàn bày rượu brandy và miếng thịt

nướng lớn, trên thịt nướng còn quết tương đen.

Karen đang rất đói bụng, nhìn thấy một đĩa thức ăn thô kệch lớn, lại có cảm giác

no bụng.

Wood thái một miếng thịt trực tiếp ném cho Kim Mao.

“Nó tên là gì?”

“Kevin.”

Kim Mao cũng không thèm nhìn đến miếng thịt lớn dưới đất.

“Cậu bảo nó ăn thịt đi.”

“Ăn đi, Kevin.”

Kim Mao cắn miếng thịt, nằm rạp xuống ăn ở đó.

Wood lại nhìn sang con mèo đen đến cùng Karen, lúc này con mèo đen nằm bò

trên bệ cửa sổ, nhìn mình bằng ánh mắt mèo có chút bực dọc và thương cảm.

Rất khó tưởng tượng, ánh mắt của một con mèo lại có thể thể hiện ra cảm xúc

phong phú như vậy.

Wood cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi, trước hết rót rượu giúp Karen.

“Biết uống rượu không?”

“Tôi không biết.”

“Ừm, ly thứ nhất, phải uống hết.”

“Được.”

Wood một hơi uống cạn, Karen cũng một hơi uống cạn.

“Đây là không biết sao?” Wood cười nói, cầm lấy bình rượu chuẩn bị tiếp tục

rót cho Karen, Karen đưa tay nhẹ nhàng che miệng ly.

“Có nước cam không?”

Wood sửng sốt một lúc, tiếp tục cầm chai rượu, nhìn thấy Karen.

Karen vẫn che miệng ly, lịch sự mỉm cười.

Hai người giữ nguyên động tác.