Trên một bãi biển đầy đá phía Bắc đảo Corona, Acelos há miệng, thè lưỡi ra,
toàn bộ mọi người trong miệng nó lúc trước đi ra ngoài.
Trong miệng của Aceloss có một khu vực màng nhầy, sau khi con người đi vào,
lớp màng nhầy này sẽ đóng lại ngăn cách với dòng nước ở bên ngoài, mỗi lần
đổi khí, nó lại mở ra để không khí tươi mát tràn vào.
Bên trong khu vực này rất khô ráo, nhưng đáng tiếc không thiết kế đồ gia dụng,
mọi người chỉ có thể ngồi trên hòm hành lý.
Trong trí nhớ của Pall, vị trí này trong miệng cha của Acelos năm đó có bàn
ghế, bản đồ biển, la bàn, năm đó gia tộc Ellen sử dụng Acelos như một tàu
chiến của đoàn cướp biển.
Nhưng bây giờ, ở trong vị trí y hệt trong miệng của con trai ông ấy, ngay cả một
chiếc ghế đẩu cũng không có.
Sau khi lên bờ, phu nhân Jenny hướng mặt về phía Acelos:
“Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, gia tộc Ellen luôn trân trọng tình hữu nghị với
ngài.
Acelos không đáp lại, trực tiếp chìm vào trong biển, không thấy bóng dáng.
Thú cưng ngày xưa, sau đó là đối tác hợp tác, vẫn luôn trả ân tình đến bây giờ;
Đây là một đường cong quan hệ, cũng là giải thích tốt nhất của tiến trình sa sút
của gia tộc Ellen.
Xa xa trên sườn núi xuất hiện mấy bóng người, lúc sau, một đám người mặc áo
khoác da kèm súng đi về phía này, người dẫn đầu là một người đàn ông trung
niên để râu quái nón.
“Jenny, mọi người về rồi, ồ, Eunice cục cưng của bác, cháu đẹp hơn rồi.”
Người đàn ông râu quai nón nhiệt tình chào đón Jenny và Eunice, nhưng ánh
mắt của ông ta lại luôn nhìn vào Karen.
“Anh cả, vất vả cho anh đích thân đến đón rồi.” Phu nhân Jenny nói.
“Bác cả.” Eunice chào hỏi.
“Vị này chính là cậu chủ Karen?” Người đàn ông râu quai nón đưa tay ra với
Karen: “Xin chào, cậu chủ của nhà Inmerais, sau này cậu có thể gọi tôi là
Wood.”
“Xin chào.”
Karen đưa tay bắt tay ông ta, nhưng ngay sau đó, lại cảm thấy lòng bàn tay
truyền đến cơn đau rát như lửa cháy.
Alfred thấy vậy lập tức tiến lên, đôi mắt sắp nổi tia máu.
Nhưng lúc này Wood lại buông lỏng bàn tay, Karen vất vả lắc lòng bàn tay.
“Đúng là một cậu chủ.” Khóe miệng Wood hiện ý cười.
Karen ngăn Alfred lại, thái độ vẫn ôn hòa, nói:
“Khiến ông thất vọng rồi.”
Pall ngồi trên vai Karen nhìn Wood bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Đến đây, đến đây, đến đây!
Định luật chỉ cần có khả năng ngu xuẩn, vậy thì gia tộc Ellen ắt sẽ làm việc ngu
xuẩn sắp bắt đầu rồi!
Cả đoạn đường trên tàu chở khách, mình đã bực dọc.
Jenny và Eunice không đeo xích cho mình.
Nhưng vừa đến đảo Corona, kẻ ngốc đã xuất hiện rồi.
Ngu ngốc, kém thông minh, ngu xuẩn.
Ông đang trải đệm sao,
Trải cho Karen một lý do hợp lý để rời khỏi gia tộc Ellen?
Kim Mao bên cạnh thu hồi nụ cười vui vẻ lúc mới lên bờ, đóng chặt miệng,
nhìn Wood chằm chằm.
Wood chuyển ánh mắt sang Alfred, cười với anh.
Sau đó ông ta lại nhìn sang Kim Mao ở dưới đất, đưa tay trêu nó, nhưng Kim
Mao không thèm để ý đến ông ta, ngược lại khóe miệng còn giơ răng nanh.
“Con chó này có vẻ nóng tính.”
Lập tức,
Ông ta lại đưa ngón tay chỉ vào Pall ngồi trên vai Karen, nói:
“Có lẽ có chuyện cậu thủ Karen không biết, chính là gia tộc Ellen không cho
phép nuôi mèo.”
Karen vẫn mỉm cười gật đầu, nói:
“Nhưng con mèo này có ý nghĩa khác với chúng tôi.”
Karen dùng từ “chúng tôi”.
Dù sao, đây cũng là tổ tiên của gia tộc Ellen các người, hơn nữa, nếu không xảy
ra việc bất ngờ, truyền thống gia tộc Ellen không cho phép nuôi mèo có lẽ cũng
có liên quan nhất định với Pall.
“Kể cả khi cá voi tiến vào biển cạn, nó cũng phải hóp bụng lại.” Wood mỉm
cười nói: “Tôi tin rằng cậu chủ Karen sẽ tôn trọng truyền thống của gia tộc
Ellen chúng tôi.”
“Bác cả, cháu cảm thấy chuyện này nên để bố cháu và ông nội quyết định đi.”
Eunice đi đến bên cạnh Karen, khoác cánh Karen một cách tự nhiên, đây là tư
thế tiêu chuẩn của phụ nữ với đàn ông trong tình huống giao tiếp xã hội.
Pall quay đầu nhìn Eunice một cái.
Lão tổ tông được an ủi trong lòng.
Cháu chắt chắt chắt gái ngoan, chỉ cần cháu không ngốc là được.
Chỉ cần cháu luôn kiên trì như vậy, thằng nhóc họ Inmerais không có lý do chia
tay cháu.
Wood nhún vai, không cảm thấy tức giận với lời của cháu gái mình, quay người
vẫy tay, ra ý bảo những người phía sau đến vận chuyển hành lý giúp, sau đó nói
với phu nhân Jenny:
“Jenny, chúng ta phải đi thêm một đoạn đường, đợi khi đến thị trấn, anh sẽ sắp
xếp cho mọi người nghỉ ngơi.”
“Làm phiền anh rồi.” Thái độ của phu nhân Jenny đối với Wood cũng lạnh nhạt
không ít.
Dưới sự dẫn đường của Wood, mọi người đi một đoạn đường núi, tiến vào thị
trấn nhỏ Corona.
Thị trấn nhỏ được xây dựng sát cảng, hiện tại trên cảng còn có mấy chiếc tàu
chở hàng loại trung dừng sát ở đó, tàu nhỏ còn nhiều hơn, nhiều chi chít toàn bộ
tập trung xung quanh cảng.
Đám người Wood rất có địa vị trong thị trấn nhỏ, khi ông ta đưa người hiên
ngang đi vào thị trấn nhỏ, đủ mọi loại người khác nhau trong thị trấn nhỏ rất tôn
kính chào hỏi ông ta.
Nơi đêm nay mọi người ngủ lại là một hội quán thuộc khách sạn gia tộc Ellen.
Ừm, đối diện cũng là sản nghiệp của gia tộc Ellen, có bốn tầng, tầng một là
quán rượu, tầng hai là sòng bạc, tầng ba và tầng bốn là kỹ viện.