Số 13 Phố Mink

Chương 256: Rời khỏi nhà, về nhà! (1)




Gió biển mang theo vị mặn và hơi ẩm, cuốn con tàu chở khách ra khỏi khói ám,

giống như từng chiếc bánh đa nem nóng dính, dính từng tầng từng tầng lên

khuôn mặt của bạn.

Trên tầng một boong tàu, vũ khúc cuồng nhiệt tạo ra tạp âm áp chế tính xấu của

sóng biển, lại thành công khiêu khích những người thích yên tĩnh trên con tàu

trở nên nóng nảy.

Trên tầng hai boong tàu, trai gái quấn lấy nhau, đứng phía trên bọn họ, bạn có

thể nghe thấy khẩu âm của bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng không cản

trở bàn tay của đàn ông bắt đầu dần dần không quy củ, cũng không ảnh hưởng

đến phụ nữ cố tình giả bộ xấu hổ nhưng lại chào mời.

Kể cả trước đó bọn họ còn đi dạo với chồng hoặc vợ của mình trên boong tàu,

nhưng không cản trở bọn họ tìm kiếm chân tình tạm thời của mình.

Thậm chí Karen còn để ý đến ánh mắt nhìn nhau đầy ẩn ý giữa hai đôi trai gái ở

hướng Nam Bắc dưới boong tàu tầng hai, đây mới là bình đẳng vợ chồng thực

sự, mọi người đều có thú vui, mọi người cũng đang vui chơi.

Anh quay người.

Lưng dựa vào lan can.

Karen ngắm con chim biển đứng trên lan can phía trước mình, lông chim màu

xanh lam nhạt, cái cổ cao ngạo, vừa hay đứng ở hướng hoàng hôn mà Karen

đang ngắm, tạo nên một vẻ đẹp như bức tranh sơn dầu.

Sau đó.

“Gâu!”

Kim Mao phi lao đến, chim biển bị kinh sợ bay đi.

“Ấy.”

Karen thở dài, nhắm mắt lại.

Kim Mao ngồi xổm trước mặt Karen, nghiêng đầu chó, thắc mắc nhìn chủ nhân

của mình.

Cách đó không xa, Pall nằm sấp trên chiếc phao cứu sinh treo trên tường, thở

dài:

“Chó được tăng chỉ số thông minh cũng không hiểu nghệ thuật.”

Lúc này, một con chim biển hạ cánh trước mặt Pall.

“Meo!”

Pall lao đến, giơ móng vuốt đánh mấy cái lông chim của chim biển, dọa chim

biển sợ vội vàng bay đi.

Bà giúp việc già đi đến, chính là bà giúp việc đã từng bị Alfred giáo huấn ở

trong sân viện nhà Eunice, Eunice gọi bà ta là bà Dailey.

“Cậu chủ, phu nhân mời cậu đến dùng bữa tối.”

“Ừm.”

Sau khi lên thuyền, thái độ của bà Dailey với Karen tốt hơn nhiều, nhưng Karen

không muốn nhiệt tình với bà ta.

Cả ba tầng được phân thành hai hội trường, phu nhân Jenny bao một hội trường

ở dưới.

Karen đi vào phòng, lúc này phu nhân Jenny đang ngồi bên bàn ăn, Eunice chủ

động đi tới giúp Karen cởi áo khoác ra và treo lên.

Bên ngoài rất lạnh, nhưng trong khoang thuyền hơi nóng bức.

Sau khi lên thuyền, Eunice tự nhiên bắt đầu chăm sóc sinh hoạt thường ngày

của Karen, làm những việc của một người vợ với người chồng, đương nhiên,

ngoại trừ việc ngủ.

Thực ra, cô ấy không cần như vậy.

Bởi vì lúc này tàu chở khách đang đi hướng về phía nhà của cô, giữa nam nữ, đi

đến địa bàn của ai thì người đó có đầy đủ tự tin, bây giờ cô ấy hoàn toàn có thể

thoải mái, thậm chí không cần câu nệ tiểu tiết, đây là một loại thay đổi cảm xúc

rất tự nhiên của con người, nhưng cô ấy không làm như vậy.

Mặt khác,

Thực ra trước khi lên thuyền, Karen đã nói với phu nhân Jenny chuyện Dis

Inmerais chìm vào giấc ngủ sâu, không chỉ như vậy, Karen còn nói ra hậu quả

và cái giá phải trả nếu gọi Dis Inmerais tỉnh lại, anh đã nói hết, không hề giấu

diếm.

Không phải Karen không có tầm nhìn, anh cố ý làm vậy.

Bởi vì có một số việc, rất có thể không giấu được, tuy rằng gia tộc Ellen sa sút,

nhưng dù sao cũng không phải là gia tộc bình thường, bọn họ có thể không làm

được quá nhiều việc, nhưng vẫn có thể làm được việc nghe ngóng.

Thà nói rõ ngay từ đầu còn hơn là giả bộ ủng hộ một cách bí mật.

Một ý nghĩa khác là, nếu vì Dis chìm vào giấc ngủ say, nhà Inmerais từ gia tộc

kế thừa giáo hội kỷ luật biến thành gia tộc bình thường mà gia tộc “Ellen” lựa

chọn khinh thường và hắt hủi mình.

Vậy thì xin thể hiện sớm ra đi, đừng đi theo quy trình.

Anh còn có tiền của chú thím, còn có thủ tục vay mua nhà, ngoài ra, còn có một

người tự đến làm người hầu tên Alfred không chỉ không lấy tiền công mà còn

trả lại tiền công cho ông chủ.

Không có gia tộc Ellen, cũng không phải mình không sống được, mua một

chung cư ở thành phố York, làm lại từ đầu vậy.

Nhưng trước mắt xem ra,

Thái độ của Eunice với mình không thay đổi vì biến cố gia đình mình, ngược lại

còn tỉ mỉ tận tâm với mình hơn trước đây.

Phu nhân Jenny…

Quả thật bà có hơi thay đổi, nhưng bạn không thể nói bà trực tiếp kiêu căng với

mình, mà bà vốn khiêm nhường “kính cẩn lễ phép” với mình, bây giờ sau khi

được biết tin Dis chìm vào giấc ngủ sâu, ba tháo bỏ vẻ khiêm nhường đó, trở

nên khá nhiệt tình theo kiểu trưởng bối với hậu bối.

Karen cảm thấy có lẽ mình bị coi thường, bởi vì anh cảm thấy hơi thất vọng với

điều này.

Có lẽ là cảm giác mà nhà Inmerais cho mình thực sự quá tốt, cho nên anh không

muốn thử đi tiếp xúc với nhà Ellen.

Các người sớm “ghét kẻ nghèo thích kẻ giàu”, tôi cũng sớm xách đồ bỏ chạy.

Hiện tại, mọi người tiếp tục “không khí thân thiện” như vậy, mình thực sự phải

đến gia tộc Ellen báo danh rồi