Bác sĩ vừa rời khỏi, cô Winnie ngồi bên giường của ông nội, dùng khăn ấm nhẹ
nhàng lau trán giúp ông.
"Karen, chú cháu mình ra ngoài một lát." Chú Mason nói.
Karen đứng lên, đi cùng chú Mason ra ngoài phòng ngủ, ngay sau đó, chú
Mason lại mở cửa phòng ngủ của Karen ra, tỏ ý bảo Karen theo chú ấy vào
trong.
Hai chú cháu ngồi đối mặt nhau, Mason ngồi ở trên giường, Karen đẩy cái ghế
bên trong bàn đọc sách ra, ngồi đối diện với Mason.
"Chẳng ai trong chúng ta dự liệu được chuyện này lại xảy ra với ông nội cháu."
Karen gật đầu một cái;
Thật ra anh đã dự liệu được, hơn nữa đối với kết quả trước mắt đã là tốt hơn
nhiều so với tình huống xấu nhất mà chính anh từng nghĩ đến.
Bởi vì ước định của ông nội đã được hoàn thành, anh trở lại rồi, ông nội còn nói
anh có thể sẽ bị thức tỉnh.
Nhưng cái giá của sự thức tỉnh...
Thế nhưng Karen cảm thấy bây giờ đánh thức ông nội cũng đồng nghĩa với việc
đánh thức những cái xác bình thường hồi tỉnh;
Khi chút linh khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể bọn họ đã được sử dụng hết,
bọn họ sẽ thật sự biến thành những cái xác, những cái xác không hồn theo đúng
nghĩa.
Đây chính là bi ai sao?
Không,
Bởi vì có xác suất tỷ lệ, nên trái lại còn là một niềm vui bất ngờ.
Ông nội vẫn còn khả năng tỉnh lại, ông sẽ không chết, mãi mãi không rời đi.
Cho nên Karen đang kiếm chế không để bản thân chìm trong đau thương, cố
gắng giữ cho nội tâm của mình luôn tràn đầy hy vọng tích cực.
Ông nội đã làm hết tất cả mọi thứ cho anh, con đường sau này anh phải tự đi
trên đôi chân của mình, có điều gì đang chờ đón anh nơi cuối con đường?
Trước kia còn có thể có chút mông lung, nhiều hơn nữa chính là kiến thức
phong cảnh, mang cảm giác tùy tính; bây giờ, mục tiêu kiên định phía trước
chính là phụng dưỡng cha mẹ.
Dis Inmerais nói, ở bên ngoài không chịu nổi uất ức thì quay về tìm ông;
Nhưng Karen nghĩ là, việc đầu tiên khi đánh thức Dis Inmerais dậy, anh sẽ hỏi
xem bữa tối ông muốn ăn chút gì không.
"Karen?"
Chú Mason phát hiện dường như Karen có vẻ thất thần.
"Vâng, chú nói tiếp đi."
"Hầy, ông nội cháu đã thành ra thế kia, bác sĩ nói đã là người lớn tuổi thì rất dễ
dàng mắc bệnh, có thể một hai tháng sau mới tỉnh lại được, cũng có thể sẽ
không tỉnh lại nữa, mãi mãi nằm liệt trên giường."
"Vâng."
"Thế nên cháu đừng nên đi Wien nữa, ở lại đây, sống cùng chú thím, chúng ta
cùng cử hành tang lễ ổn thỏa, được không?"
Karen trầm mặc.
"Sao thế, cháu vẫn còn muốn đi Wein?"
"Vâng chú ạ."
Karen nhìn thẳng vào mắt chú Mason.
"Thật sự chú chẳng thể hiểu nổi Karen à."
"Chú, đây là chuyện mà trước kia ông nội sắp xếp."
Karen chỉ có thể lần nữa nhắc đến ông nội;
Nếu như anh còn tiếp tục ở lại phố Mink cũng chỉ có thể ngày ngày chăm sóc
bên giường ông nội, ngày ngày ngồi bên ông trò chuyện một lát, nhưng cứ như
vậy thì ông nội cũng chưa chắc đã có cơ hội tỉnh lại.
"Bốp!"
Chú Mason vỗ tay một cái, cắn răng, giang rộng hai cánh tay, đôi mắt chứa chan
nước mắt, nói:
"Bây giờ cuối cùng chú cũng hiểu tâm trạng của anh trai sau khi thấy lựa chọn
cuối cùng của chú và Minnie."
"Chú, cháu biết bây giờ đã đến lúc cháu nhất định phải đi..."
"Không không không, Karen, cháu hiểu lầm rồi."
Chú Mason lấy tay lau đi ánh mắt, lộ ra nụ cười: "Cháu cứ thoải mái buông bỏ
tất cả, chuyện trong nhà đã có cô chú đây, chắc chắn sẽ luôn có người túc trực
chăm nom ông nội, việc này cháu có thể yên tâm. Cháu đi Wein đi, đừng nên có
bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, thật đấy, trừ phi cháu không tin chú thím và cô
của cháu."
Chú Mason vỗ ngực một cái, đứng lên, đi tới trước mặt Karen, khom người, đặt
hai tay lên vai anh:
"Nhà là nơi có thể ràng buộc cháu nhưng cũng là thứ mãi mãi không muốn trở
thành gánh nặng của cháu."
...
"Anh hai, chúng ta cứ thế này hình như không được ổn lắm."
"Ừ, đối với anh cả thì quả thực không ổn."
Trên bậc thang, vẫn là thanh niên Winnie và Mason đang xếp hàng ngồi ở đó.
"Em nghĩ vậy đấy, xin lỗi anh cả." Winnie nói: "Ngay cả cơ hội để lựa chọn anh
ấy cũng không có, hay là chúng ta quay lại phòng của cha lần nữa, lần này để
cho anh cả chọn trước?"
"Vô ích thôi, chúng ta đã chọn thì dù anh cả có chọn trước cũng sẽ chọn ở lại
trông coi trại tang lễ."
"Có phải... chúng ta đã quá ích kỷ rồi không?"
"Này, Mason, Winnie, ngồi ở đây nói chuyện gì thế?"
Một giọng nói trong treo truyền tới từ sau lưng Mason, ngay sau đó, hai cánh
tay hạ xuống, cùng khoác lên vai Mason và Winnie.
Hai người họ nghiêng đầu nhìn về phía giữa, khuôn mặt ấy vẫn nở nụ cười hiền
hậu.
"Không cần phải cảm thấy quá gánh nặng, nếu đã quyết định ra đi thì hãy buông
xuống tất cả, đi nhìn ngắm những thứ hay tuyệt vời bên ngoài, ở nhà, có tôi và
anh trai. Nhà mãi mãi là thứ ràng buộc ta, nhưng lại luôn không muốn trở thành
gánh nặng của ta."
...