Rasma hít một hơi thật sâu, hỏi "Đây là lời thật lòng đúng không?"
"Ta yêu cầu ông không tiếp tục hỏi nữa."
"Được, ta không hỏi nữa."
"Tới nhà của ta rồi."
Hai người đã đến trước cửa nhà đường số 13 phố Mike.
"Muốn vào ngồi không?" Dis hỏi.
"Không vào, ta sợ ông sẽ treo cổ ta trên cây thánh giá."
"Ha ha."
"Có cần ta chăm lo nhà cửa của ông giúp không?"
"Ta rất thích ông đứng phía dưới, ánh mắt nhìn theo ra khỏi nhà ta."
"Được, đã biết."
Dis đẩy cổng ra, đang chuẩn bị bước vào;
Lúc này,
Rasma hỏi Dis: "Dis, ông nói xem, chúng ta có thể thay đổi nó được không? Ý
của ta là... Kỷ Luật và giáo hội của chúng ta."
Dis dừng động tác lại, nói: "Mấy kỷ nguyên này, ông có từng nghe người nào
nói có một giáo hội cải cách từ dưới lên trên thành công không?"
"Không có, một cái cũng không có."
"Giáo hội là phần mở rộng của thần ở nhân gian. Không thay đổi thần thì không
có cách nào thay đổi giáo hội."
"Vậy không có cách nào sao?"
Ánh mắt của Dis trở nên thâm thúy, trả lời:
"Không nhất định.
Bởi vì theo ý của ta, giáo hội Kỷ Luật của chúng ta chưa đợi được Chân Thần
đích thực."
...
Cửa thư phòng bị đẩy ra,
Karen ngồi trước bàn đọc sách, thân thể khẽ run lên.
Mãi cho đến khi,
Anh đợi được một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ta đã trở về."
Karen tháo mặt nạ xuống, hốc mắt có chút phiếm hồng.
"Cháu khóc." Dis nói.
"Không phải, là do cháu dị ứng với chất liệu gỗ của mặt nạ này."
Karen đứng dậy, đi đến hỗ trợ đỡ Dis. Anh có thể thấy rõ khuôn mặt lúc này của
Dis tái nhợt.
Bây giờ ông nội thật sự rất giống một ông lão.
"Ông nội, ông ngồi đi."
"Không ngồi, ta muốn quay về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát."
"Được rồi, ông nội."
Karen đỡ Dis vào phòng, Dis dựa vào giường ngồi xuống, lưng tựa vào thành
giường.
"Mọi việc ta đã giải quyết xong xuôi."
"Cháu biết ông nội sẽ không xảy ra vấn đề gì."
"Cái nhà này không sao; cháu cũng không sao."
"Là bởi vì lựa chọn của cháu mới khiến ông nội khó xử sao, hoặc có thể nói là
hại ông nội trả giá thật nhiều?"
"Karen, cháu có biết nỗi đau lớn nhất của một người già là gì không?"
"Ông cứ nói đi, cháu nghe."
"Là chính mình đã già rồi, không thể giúp gì cho con cháu."
"Thật ra ông đừng nên có loại suy nghĩ này. Gia đình này bởi vì ông mới được
êm ấm như thế. Ông nội, ông biết không, cháu thích gia đình này, và phong
cách gia đình mà ông mang đến cho gia đình này.”
Dis nở nụ cười.
Sau đó,
Ánh mắt của ông rơi vào Pall theo bên cạnh chó lông vàng vào từ trước.
Pall nhảy lên giường, đi ta trước mặt Dis, trong mắt ầng ậc nước mắt.
Con mèo này thật sự đã dõi theo Dis lớn lên.
"Hôm nay ta đã đánh Siti."
Pall hơi sửng sốt, nhếch miệng muốn cười nhưng sau đó sửa thành bĩu môi, nói:
"Ta đã quên mất ả tiện nhân đó rồi."
Tay của Dis đặt lên đùi chính mình, Pall vươn móng vuốt đặt lên lòng bàn tay
của Dis.
Pall nói: "Yên tâm, ta sẽ chăm sóc Karen thật tốt."
Dis ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, dặn dò anh: "Hứa với ông nội một điều
kiện, phải chăm sóc cho Pall thật tốt,... À, chăm sóc cho Phổ Nhị."
"..." Pall."
"Được rồi, ông nội."
Dis nhìn con chó lông vàng đang vô cùng ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ánh mắt
hơi trầm xuống:
"Thật ra, Tà Thần cũng không có gì đặc biệt."
Chó lông vàng lè lưỡi, cười ngây ngô,
"Ta vẫn luôn cho rằng Tà Thần không phải thần linh, bởi vì vị thần chân chính
sẽ được đặt trong miếu và được tín đồ thờ phụng, làm sao lại có thần lén lút."
Nụ cười của chó lông vàng dần dần nhạt đi.
"Ngươi luôn cho rằng ta đang tù đày ngươi, nhưng theo những gì ta nghĩ, ta
đang cho ngươi một cơ hội."
Môi của chó lông vàng bắt đầu run nhẹ, lộ ra một vài cái răng trắng.
"Trong thời đại mà các vị thần không xuất hiện, nếu ngươi có thể xuất hiện, thì
đó chính là cơ hội của ngươi."
"Gâu!"
Chó lông vàng giận dữ sủa lên.
Dis mặc kệ con chó, ánh mắt nhìn trước trước không có tiêu điểm cụ thể:
"Chuyện trong nhà ta đã sắp xếp xong xuôi, chuyện bên ngoài ta cũng đã an bài
thật tốt. Đương nhiên không thể sắp xếp mọi việc thật hoàn mỹ, nhưng cũng
không tồn tại quá nhiều sơ hở.
Nhưng mà cuộc sống vốn là như thế, không phải sao?"
"Đúng vậy, ông nội, như vậy cuộc sống mới trở nên thú vị."
"Luôn luôn có sóng gió cần chính bản thân mình phải vượt qua, luôn luôn có
chút sóng lớn cần chính mình chinh phúc, luôn luôn có chút cảnh sắc để người
khác miêu tả. Cho dù là dùng máy ảnh chụp được nhưng cũng không đáng giá
bằng tự mình đi đến đó.
Karen, thế giới này, cháu xứng đáng với điều đó."
"Cháu hiểu rồi, ông nội."
"Nói câu không chịu trách nhiệm. Nếu có thể nhận biết cháu sớm hơn, cháu
cũng có thể sớm trở thành người nhà của ta. Có lẽ, mọi thứ trước mắt đều có thể
thay đổi.
Nói không chừng ta sẽ lựa chọn tiến vào Thần điện Kỷ Luật, cháu cũng tiếp nối
theo ta tiến vào giáo hội Kỷ Luật.
Ta sắp xếp các loại quan hệ cho cháu, cho cháu mọi sự quan tâm. Ta cho cháu
nhiều loại tài nguyên, khiến cháu chất chất thành một đống.
Đáng tiếc, chúng ta biết nhau quá muộn."
"Ông nội, trước kia cháu cũng từng ảo tưởng một cuộc sống như vậy, nhưng sau
này cháu phát hiện cuộc sống như vậy không hề có ý nghĩa gì cả. Đôi khi quá
coi trọng vào kết quả sẽ bị đánh mất quá trình.
Tuy có nhiều người cảm thấy không có kết quả thì quá trình sẽ trở nên vô nghĩa;
Nhưng cháu nghĩ rằng nếu không có kết quả của quá trình... sẽ không nếm được
vị ngọt của nó."
Dis gật đầu nói: "Tuy phép so sánh này có hơi khó hiểu, nhưng ta vẫn hiểu được
ý của cháu, tốt lắm."
Bởi vì trong ngữ hệ Maclay, kết quả và quả không chung một chỗ.
Mặt trời đã xuống núi, ánh sáng và bóng của mặt trời lặn xuyên qua những cành
cây ngoài cửa sổ, rải rác trên nền nhà, tạo thành những đốm màu cam, tô điểm
cho ngôi nhà thêm vẻ cổ kính.
"Karen, cháu trai của ta." Dis cầm tay Karen, "Đáp ứng ông một việc."
"Ông cứ nói."
"Từ nay về sau, đừng khiến mình trở nên oan ức."
Dis vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Karen,
Ông chậm rãi nhắm mắt lại:
"Ông nội mệt rồi, muốn ngủ một lát,
Nhưng nếu sau này cháu gặp cục oan ức không thể nuốt trôi được,
Đừng sợ,
Cháu hãy về nhà,
Đánh thức ông nội dậy."