Số 13 Phố Mink

Chương 246: Tôi muốn xem tận mắt (1)




Trật tự là một chiếc mặt nạ.

Khi cần thì đeo nó vào, khi không cần thì bỏ nó ra.

Pall thấy hai tay Karen hơi run rẩy, lúc đầu nó tưởng là Karen run vì đau, nhưng

dần dần nó nhận ra là không phải, vì nó nhận thấy có những giọt nước mắt chảy

ra từ khóe mắt Karen, nhỏ giọt xuống khỏi khuôn mặt anh từ các cạnh của mặt

nạ màu xám đen.

Cảnh tượng này khiến Pall hơi xót xa.

Nó nhảy lên người Karen, leo lên vai anh và vươn móng vuốt giúp Karen nhẹ

nhàng lau nước mắt trên mặt.

"Khóc cái gì, Dis sớm đã sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi, cậu nên cảm thấy vui

chứ."

Nói rồi, Pall lại chuyển sang vai kia, tiếp tục vươn móng vuốt để lau nước mắt

cho anh.

"Thật ra, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của ông ấy trong những năm tháng

qua. Càng là thiên tài, ông ấy càng đau đớn, bởi vì ông ấy bước đi quá nhanh,

cho nên khi nhận ra con đường này là sai, ông ấy đã không còn cơ hội quay đầu

lại nữa. Đó chính là bi kịch của thiên tài."

Pall đáp xuống đùi Karen, hai chân trước bám lên ngực Karen:

"Người lớn nào cũng đặt kỳ vọng vào thế hệ trẻ. Có cởi mở hay không không

quan trọng vì dù không nói ra nhưng họ đều hy vọng thế hệ sau của mình có thể

bớt đi đường vòng hơn, có thể tránh khỏi sai lầm mà họ từng phạm phải, có thể

tiến xa hơn và tốt hơn trên con đường của chúng.

Tôi cũng thắc mắc tại sao Dis lại thích cậu đến vậy, loại yêu thích này thậm chí

còn vượt qua cả sự quý mến trong quan hệ huyết thống.

Bây giờ dường như tôi đã hơi hiểu được rồi. Dis nhìn thấy cơ hội để bù đắp

những thiếu sót của bản thân ở cậu. Đây là một kiểu truyền thừa, Karen.

Dis sẽ không rời bỏ cậu, ông ấy sẽ chỉ đứng ở cửa, nhìn cậu đeo túi hành lý đi

xa với ánh mắt sâu thẳm."

Pall đang an ủi, nhưng nó nhận thấy rằng sự an ủi của nó chẳng có ích gì, vì

những giọt nước mắt nó đã lau giúp Karen giờ đã được bao phủ bởi những giọt

nước mắt mới.

Nó lại nhảy lên vai Karen, nhưng lần này khi nó định tiếp tục lau nước mắt cho

anh thì nó lại ngồi yên.

Không ai hiểu cách khuyên giải người khác và khuyên giải bản thân hơn anh,

anh vốn cũng không thực sự cần những an ủi này của nó.

Anh có thể khóc bây giờ vì anh đang đeo mặt nạ.

Tuy nhiên, Pall vẫn nhắc nhở:

"Mặt nạ đã hết tác dụng rồi, cậu có thể cởi ra nếu muốn."

Karen nói:

"Tôi sẽ đeo nó đến khi Dis trở lại."

Sau đó, Karen lại nói thêm:

"Dis đã hứa với tôi rằng ông ấy sẽ trở lại."

...

Giáo đường.

Dis đã hoàn thành nghi lễ hiến máu đứng, ông ở giữa bục, sắc mặt dần tái đi.

Rasma đứng dựa vào băng ghế, nhưng lúc này lão mới là người thoải mái nhất,

bởi vì mọi chuyện từ lâu đã nằm ngoài tầm kiểm soát của lão, thậm chí trong

lòng lão còn có một chút sảng khoái;

Bởi lẽ, mọi chuyện chắc cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của cả ba vị đứng phía

sau.

Nhìn xem, ba vị trưởng lão thần thánh của Thần điện, vừa rồi rốt cuộc họ trông

như thế nào đi:

Lôi kéo nhau, cãi nhau, ngăn cản nhau,

Cuối cùng, kinh hãi hết lần này đến lần khác;

Giống như một người hầu của Thần đang rao giảng trong một ngôi làng trên

núi, dân làng từ khinh thường đến nghi ngờ và cuối cùng là chết lặng.

Rasma hít một hơi thật sâu và cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nếu không lão

thực sự sợ rằng mình sẽ cười thành tiếng.

Lão luôn tự hỏi tại sao mình cần phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình mỗi khi

dính dáng đến Dis, lão cảm thấy rằng lý do không phải chỉ vì họ là đối thủ của

nhau hồi còn trẻ.

Có lẽ là vì trong lòng lão thực sự có một loại sùng bái với Dis.

Lão vẫn nhớ rằng khi còn trẻ, lão đã đứng bên cạnh Dis, cùng nhận lời triệu

kiến từ trưởng lão Geller;

Lão đã tận mắt chứng kiến Dis so sánh Trật tự với một chiếc mặt nạ trước mặt

các vị trưởng lão của Thần điện.

Lão sẽ bị ảnh hưởng bởi ông ta sao?

Không phải, bởi vì lão dần dần nhận ra lão không thể đuổi kịp bước chân của

Dis, trước đây lão chỉ cảm thấy còn cách một khoảng, nhưng hiện tại lại phát

hiện người ta vốn dĩ đã không đi trên mặt đất.

Điều lão phản cảm có thể chỉ là cảm xúc tôn thờ tự phát đó của mình.

Dù sao thì Rasma cũng không phải là lão Hoven, lão Hoven là một lão học giả

đi theo con đường học thuật cả đời, cả đời sống trong áp lực và nhàm chán nên

khi nghe về câu chuyện của Dis, ông ấy gần như không còn chút sức phản

kháng nào, sau này càng thể hiện rõ rằng Dis chính là người mà ông ấy ngưỡng

mộ nhất trong đời.

Nhưng Rasma không giống vậy, lão cũng là một trong những người đáng tự

hào, xuất thân thấp hèn và tài năng xuất chúng khiến lão cũng từng được mệnh

danh là ngôi sao đang lên trong giáo hội, nếu thực sự muốn tôn sùng một người

cùng thế hệ, lão vẫn có chút xấu hổ.