Số 13 Phố Mink

Chương 241: Thực lực chân chính của Dis (1)




Bên ngoài giáo đường, Simon vén mặt nạ đen lên, quỳ một gối xuống, đồng

thời chống lòng bàn tay xuống đất.

"Nhân danh vị thần mà ta tôn kính, hy vọng ngài sẽ ban cho ta xiềng xích để

thực hiện ý chí của ngài, trói buộc mọi thứ ngoài Trật tự."

Nhóm giáo sĩ mặc đồ đen kia đã bao hai vòng quanh giáo đường, chính xác là

các giáo sĩ của Chiếc roi của Trật tự, tất cả cùng quỳ xuống, cùng thực hiện một

động tác và đồng thanh:

"Nhân danh vị thần mà ta tôn kính, hy vọng ngài sẽ ban cho ta xiềng xích để

thực hiện ý chí của ngài, trói buộc mọi thứ ngoài Trật tự."

Dưới thân mỗi thành viên của Chiếc roi của Trật tự đều xuất hiện một bóng đen

hình dây xích, đồng loạt vươn dài đến trước giáo đường.

Nhìn từ xa, nó giống như một chuỗi xiềng xích màu đen khóa chặt lấy giáo

đường cùng với Thần tọa của Trật tự phía trên giáo đường!

...

Rasma đứng dậy, lão nghiến răng bất lực nói:

"Dis, ông đã điên rồi. Ông có biết bây giờ ông trông giống ai trong mắt ta

không? Ông giống như vị giáo hoàng điên rồ đời cuối trước khi giáo hội Ánh

sáng sụp đổ vậy."

"Tất cả các người đều nghĩ rằng ông ấy đã điên rồi, nhưng nếu ông ấy thực sự

tỉnh táo thì sao? Ông ấy đã từng đứng trên đỉnh tháp và hét lên rằng ông ấy

không tin vào sự tồn tại của Thần Ánh sáng.

Giờ đây, ta đã có phần hiểu cho cảm giác của ông ấy rồi.

Cho dù suy nghĩ của ông có chính xác đến đâu thì khi ông không làm theo đám

đông, đám đông sẽ có thể định nghĩa ông là một kẻ điên.

Rasma, ông vẫn chưa thể trải nghiệm cảm giác này, nhưng chắc ông có thể hình

dung nó.

Đời giáo hoàng cuối cùng của giáo hội Ánh sáng, từ trong lòng rõ ràng không

tin vào sự tồn tại của Thần Ánh sáng, lại có thể từng bước lên được ghế giáo

hoàng;

Ông đã luôn kiên định tin tưởng vào vị Thần Trật tự trong lòng mình,

Nhưng đứng trước mặt ông, kẻ liên tục báng bổ Thần như ta, lại là kẻ cũng đã

ngưng tụ ra các mảnh vỡ của Thần cách.

Năm đó, sau khi con trai và con dâu quỳ xuống đau khổ cầu xin ta, cuối cùng ta

đã lựa chọn giúp chúng kết liễu cuộc đời.

Kể từ đó, ta đã lựa chọn sa sút.

Trong lòng ta đã không còn sự tồn tại của Thần Trật tự nữa, và ta cũng không

còn tin vào ông ta nữa.

Nhưng ngay khi ta chọn cách nói ra suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng, đi phỉ nhổ

Thần Trật tự, sức mạnh của niềm tin vào Trật tự bắt đầu không ngừng nhanh

chóng tăng lên, những nhánh của đức tin vào Trật tự tiếp tục phát triển mạnh mẽ

và trưởng thành bên trong cơ thể ta.

Rasma, ông không nghĩ điều này thật nực cười sao?"

"Dis, đó là vì Thần Trật tự đang tha thứ cho ông. Ngài ấy hy vọng có thể dùng

lòng nhân từ của mình để gọi ông trở lại từ con đường lạc lối."

“Không, không phải vì ông ta mà ta phỉ nhổ Thần Trật tự, nhưng ta vẫn luôn tin

thờ Trật tự.

Ông ta đã tạo ra một thứ Ánh sáng giả dối về Trật tự, ông ta đã ngụy tạo ra một

thứ Trật tự không tồn tại;

Nhưng đó là bởi vì chúng ta đã tin tưởng vững chắc từ thế hệ này sang thế hệ

khác,

Vì thế, thứ Ánh sáng của Trật tự giả dối kia đã trở thành Ánh sáng của Trật tự

thật sự, và thứ Quy tắc của Trật tự không tồn tại kia cũng đã trở thành Quy tắc

của Trật tự thực sự.

Ông ta đã lừa dối chúng ta, nhưng chúng ta lại dần biến những điều giả dối đó

trở thành sự thật, vì đức tin thực sự của bản thân,

Cho nên, không có sự tồn tại của Thần trong Quy tắc của Trật tự.

Ông, ta, và ba vị, chúng ta cùng Thần Trật tự, trên thực tế, là những người đứng

bên cạnh quy tắc này và đi theo con đường này.

Ông ta có thể bước nhanh hơn chúng ta, hoặc ở ngay phía trước, có lẽ chúng ta

có thể lựa chọn nhìn theo bóng lưng của ông ta, nhưng không cần phải tỏ lòng

kính trọng.

Bởi vì, khi ông quỳ xuống trước ông ta, ông ta sẽ cười, sau đó, ăn thịt ông."

Rasma khua tay, cuốn “Ánh sáng của Trật tự” cũng rơi xuống sàn.

"Được rồi, Dis, bây giờ ta không phải là đại tế tự của giáo hội Trật tự nữa,

chúng ta cũng không phải là những tín đồ có cùng đức tin."

Rasma quay đầu liếc nhìn ba trưởng lão của thần điện ở phía sau.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ trưởng lão Siti ra mặt nói một câu, thời gian còn lại,

bọn họ đều tỏ ra đặc biệt yên lặng.

Rasma lại quay đầu nhìn Dis:

“Ông coi ta như một kẻ cướp đi, trong tay ông có châu báu ta cần, hiện giờ, ông

cần phải đưa số châu báu này cho chúng ta, bởi vì chúng ta nhất định phải có

được châu báu đó của ông.

Bây giờ, ông có thể nói ra điều kiện của ông, chúng ta có thể thương lượng,

được chứ?"

"Ta có ba điều kiện."

Dis lên tiếng.