Karen cầm thìa lên, múc một thìa sữa đặc cho vào cà phê, sau đó đổ một ít sữa
vào, rắc một chút đường bột, cuối cùng bắt đầu dùng thìa khuấy đều.
Thật ra, anh vốn muốn làm một hình vẽ, nhưng anh cảm thấy khi làm ra nhất
định sẽ không đẹp mắt, cho nên cũng chỉ cần trực tiếp khuấy bằng thìa rồi tự
nhủ cái này mới gọi là thật sự thuần khiết.
Ngoài ly cà phê sữa này, trên khay còn có một tách trà, trong tách trà đã được
thả lá trà;
Một đĩa nho khô, một đĩa đường viên, một đĩa mứt hoa quả;
Cầm khay trong tay phải và một phích nước mới rót đầy trong tay trái, Karen đi
lên tầng ba.
Đúng lúc này, đồng hồ treo tường trên tầng ba bắt đầu đổ chuông.
Khi Karen bước đến cửa thư phòng của ông nội và định đặt phích nước xuống,
chú chó lông vàng đang nằm dưới bệ cửa sổ liền nhổm người dậy đi đến, dùng
móng vuốt ấn vào tay nắm cửa và mở cửa ra.
Khi cánh cửa bị kéo ra, hai chân của nó vẫn đặt trên tay nắm cửa, hai chân sau
chống đỡ cơ thể không ngừng nhảy ra đằng sau.
Cuối cùng, khi cánh cửa bật mở, chú chó lông vàng thả móng vuốt của nó ra, cơ
thể mất thăng bằng, ngã lộn một vòng ra phía sau.
"Ha ha ha."
Karen bật cười trước cảnh tượng đó, khi đồng hồ treo tường vang lên lần cuối,
anh bước vào thư phòng của ông nội.
Chú chó lông vàng lập tức đứng dậy, đi theo anh vào thư phòng và dùng chân
sau khều đóng cửa lại.
"Cạch."
Cánh cửa đã được khép vào.
Ngay khi chú chó lông vàng chuẩn bị lộ ra vẻ tươi cười đáng yêu vẫy đuôi với
chủ nhân, thì nó nhìn thấy Karen đã ngồi xuống sau bàn và đặt tay lên người
của Pall đang nằm trên bàn một cách tự nhiên.
Pall chỉ lặng lẽ nằm đó, coi tay của Karen như cái túi sưởi ấm cho mình, đồng
thời liếc nhìn chú chó lông vàng đang ngồi trên mặt đất với một chút khinh
thường.
Chú chó lông vàng lắc đầu, đi đến chân bàn và nằm dựa vào bàn làm việc.
Sau khi đặt tay xong, Karen mở cuốn sách bìa cứng màu đen mà Dis đặt trên
bàn ra.
Tên của cuốn sách cũng là "Ánh sáng của Trật tự", nhưng chắc là được xuất bản
sớm hơn rất nhiều so với cuốn mà Dis đã đưa cho anh.
Trong cuốn sách có kẹp thư, hơn nữa không chỉ có một bức.
Karen mở bức thư đầu tiên ra, trùng hợp là nội dung của cuốn này là miêu tả
câu chuyện về Thần Trật tự trước khi trở thành thần, có điều ở đây lại có miêu
tả về Thần Ánh Sáng nhưng lại không nói là Thần Trật tự được đánh thức bởi
Thần Ánh Sáng, mà ám chỉ việc hai bên hợp lực để trấn áp một Tà thần.
Tuy nhiên, nó đã tốt hơn rất nhiều so với cuốn tạp chí kia của anh. Trong cuốn
tạp chí kia của anh, Thần Ánh Sáng không có suất diễn nào cả.
Karen mở một bức thư mà Dis kẹp trong sách ra, chữ viết rất nắn nót cẩn thận,
đó là phong cách của Dis.
Bức thư này chắc là mới được viết gần đây, không phải là nhờ "kinh nghiệm
đọc" trước đó, mà chắc là do nó được viết riêng cho anh.
Nội dung trong bức thư là:
"Hồi ta còn trẻ, ta từng nghĩ trật tự là một ranh giới không thể vượt qua, nó vạch
ra phần thiện và ác của thế giới này, tạo ra ngăn cách giữa thế giới của Thần và
thế giới của con người.
Những việc của Thần thì để cho Thần làm, những việc của con người thì để cho
con người làm.
Trật tự là ranh giới giữa Thần và con người.
Sau khi có nó,
Thần không còn can thiệp một cách thô bạo với con người, và con người cũng
sẽ không còn phải kính sợ Thần nữa.
Thần có thể tiếp tục ở trên cao, con người có thể ngẩng đầu lên và tán thưởng
Thần.
Thần Trật tự được sinh ra trong kỷ nguyên trước, thời đại mà các vị thần thi
nhau xuất hiện.
Thần đang chiến đấu với Thần,
Những người sùng bái Thần cũng đang chiến đấu với nhau,
Cuộc chiến trên danh nghĩa của Thần, cao cả hơn đất nước và dân tộc đã trở
thành một nhân tố tất yếu không thể chối bỏ, vì Thần không cho phép mình bị
khinh nhờn.
Và vị thần của Trật tự, là vị thần duy nhất chọn cách trừng phạt chính mình;
Ông ấy đã ném đứa con gái phạm sai lầm của mình vào miệng thú dữ và để nó
nhai nát. Bằng cách này, ánh sáng của trật tự đã được thắp sáng.
Có lẽ,
Đây chính là sức hút của Thần Trật tự, ở thời đại khi Thần ở trên cao, với tư
cách là một vị Thần, ông ấy đã đặt ra quy tắc cho Thần!
Đó là lý do tại sao ta sùng bái ông ấy và tin tưởng vào Trật tự.
Dưới ánh sáng của Trật tự,
Lần đầu tiên, những con người nhỏ bé có cơ hội ưỡn ngực đứng trước mặt
Thần.
Thần,
Đối với Thần Trật tự, hẳn là một biểu tượng của sức mạnh, không phải là một
biểu tượng của địa vị.
Nhưng dần dần,
Ta nhận ra mình đã nhầm. "