Số 13 Phố Mink

Chương 234: Đến (1)




Karen ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà Eunice, trước mắt là ly hồng

trà cùng những món trà bánh tinh xảo, Eunice thì ngồi xéo hướng đối diện gần

anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu lam với hoạ tiết hoa mai, tóc xoã tự do,

thể hiện lên một nét đẹp rất tự nhiên và nhu mì.

Nghĩ đến lần gặp mặt đầu tiên khi cô ấy mặc một chiếc váy dài đen, lại đến bây

giờ, rõ ràng là cô ấy đang cố ý dựa trên khoảng cách mối quan hệ của hai bên để

phối đồ cho mỗi lần gặp mặt.

Phong cách, càng ngày càng tự nhiên, cũng càng ngày càng hiền hoà.

“Hôm nay anh ăn mặc thật nghiêm túc đấy, mẹ vừa nghe anh tới đã trở về

phòng để thay quần áo.” Eunice che miệng cười nói.

Đây thật ra là một câu hỏi.

“Vì hôm nay là Lễ Minh Nhật của một vị trưởng bối của anh, anh đi tham gia lễ

Minh Nhật rồi lười về nhà thay quần áo nên liền đến đây luôn.”

Ý của Karen là, hôm nay mặc chính thức như thế, thật ra chỉ là tuỳ ý bản thân

mà thôi.

Lúc này, phu nhân Jenny mặc một bộ lễ phục đi ra.

“Karen, chúng ta đã đặt xong vé tàu.”

“Vất vả cho phu nhân rồi.” Karen đứng lên nói lời cảm ơn.

“Không cần khách khí, đây là chuyện đương nhiên, trong nhà cũng biết con sẽ

đến làm khách nên đã chuẩn bị cả rồi.”

“Cảm ơn lòng yêu thương của phu nhân và người nhà, nhưng mà có một việc,

vé tàu của con có thể cần nhiều hơn vài tấm, bởi vì con còn vài người bạn cần đi

cùng con đến Wien.”

“Không thành vấn đề, phiếu là đủ, bởi vì đã bao cả sảnh lầu ba của con thuyền,

tổng cộng mười phòng, hoàn toàn đủ ở. Hmm… Đủ không?”

“Đủ rồi, thưa phu nhân, hai người hầu, một con mèo và một con chó mà thôi.”

“Ôi, Karen, con thật là một đứa trẻ hiền lành, lúc trước ta từng nói với Eunice,

người mà thích sủng vật thì tấm lòng người đó cũng rất hiền lành, có đúng

không?”

Karen cười phụ hoạ.

Anh cũng không phải là thích thú cưng, con mèo đó là tổ tông của nhà các

người đấy;

Còn con chó kia, mới được phong ấn một vị Tà Thần ở trong.

Không biết khi phu nhân Jenny biết thân phận thật sự của hai con sủng vật này

thì còn có thể thối lên câu nói [Ôi, con thật là một đứa trẻ hiền lành] hay không.

Karen cũng không muốn hỏi thăm quá nhiều việc liên quan đến gia tộc Ellen,

cũng không hỏi chi tiết về chỗ ở của mình sau này, mặc dù phu nhân Jenny mấy

lần muốn bày tỏ sự cẩn thận và chu đáo của gia tộc bọn họ, nhưng đều bởi sự

không nhiệt tình của Karen mà khó để mở miệng.

Bởi vì, đối với Karen, mục đích chủ yếu của anh là đi đến Wien, còn về phần có

sống chung với nhà Ellen hay là ở lại bao lâu, kỳ thật anh không suy nghĩ quá

nhiều;

Bởi vì, nếu không phải trong tình trạng gia cảnh sa sút không còn đường lui nào

khác mà phải cầm một tờ hôn ước đi đến yêu cầu gia tộc Ellen thực hiện.

Anh không chịu được nỗi nhục này.

Đương nhiên, Dis cũng sẽ không ép cháu của ông ta đi chịu nhục, nếu không

cũng sẽ không chuẩn bị nhiều thứ sớm đến như vậy.

Quan trọng nhất chính là, anh không phải là một cọng lục bình không rễ, anh là

một người có gia đình.

Lúc tạm biệt, phu nhân Jenny ở lại trong phòng, Eunice đưa Karen đến cửa sân.

Karen giang hai tay, thân thể Eunice hơi nghiêng về phía trước, hai người ôm

với một loại tiết tấu nhịp điệu ăn ý với nhau.

A, tóc Eunice có mùi hương của nhàn nhạt Lavender.

Karen không nhịn xuống mà dùng sức hít một hơi, nhân tiện còn dùng cái mũi

cọ xát nơi cổ Eunice.

“Ngứa…”

“Haha.”

“Ngày mai anh đến đón em.”

“Ừ, em chờ anh.”

Karen ngồi lên xe, Eunice đứng trong sân nhìn Karen rời đi;

Cô ấy không biết khi Karen lái xe đi sau, lại rất nhanh đứng trước cửa nhà một

người đàn ông.

Cửa nhà Piaget không có thường đóng, nên có thể trực tiếp đẩy cửa đi vào

trong.

Trong phòng khách, lung tung nơi nơi đều là thức ăn thừa, chiếc bàn ăn đầy vết

bẩn, mà cũng chẳng thấy ai dọn dẹp.

Piaget thì nằm dài trên ghế salon, đang ngáy o o, dưới đầu gối là một chồng

Rupee dày cộm, chừng bốn năm mươi nghìn.

Anh ta mặc trên người bộ đồ vest, thân dưới thì mặc quần cưỡi ngựa, tóc thì rối

bời.

Có thể nhìn ra được hắn đã rất mệt.

Buổi sáng lúc gọi điện thoại cho mình thì nghe rất là phấn khởi, là trạng thái kì

lạ của cơ thể khi đã mỏi mệt đến cực độ, cả về thể xác và tinh thận

Karen yên lặng dọn dẹp rác rưởi, lại dọn chén bát để vào bồn rửa, mở vòi nước.

Sau đó cầm chổi quét dọn phòng khách, quét xong lại lau sàn một lần.

Piaget vẫn ngủ say, không có một chút phản ứng nào.

Karen lại đi vào nhà bếp, đem chén bát rửa sạch, trong lúc dọn, anh mới thấy

bên cạnh bếp lò có đặt một bình cà phê.

Đưa tay chạm vào, bình vẫn còn chút ấm.

Karen đổ một ly, uống một ngụm, sau đó sắc mặt trầm ngâm một lúc:

“Hmm?”

Karen có chút hơi nghi ngở và ngoài ý muốn, anh thò đầu ra từ phòng bếp, nhìn

Piaget vẫn còn ngủ say trên ghế, rồi nhìn lại ly cà phê trong tay.

Uống xong ly cà phê, Karen lấy giấy và bút rồi viết cho Piaget một bức thư

ngắn:

“Tôi thực sự không đành lòng đánh thức anh, sẵn tiện tôi đã giúp anh dọn dẹp

lại cái chuồng heo này, anh nên suy nghĩ về việc mướn hai người hầu gái để

chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của anh.”

Nghĩ một chút, Karen lại viết thêm một câu:

“Cảm ơn vì đã chuẩn bị cà phê cho tôi, nó rất ngon.”