"Ta không biết."
"Cậu không cần giấu diếm ta, Piaget, nếu quả như thật là liên lụy đến Karen, nó
là con rể tương lai của ta, ta làm sao lại hại hắn chứ?"
Piaget quay đầu nhìn về phía Bede, nói: "So với gia đình, người nhà, ông càng
yêu quý tín ngưỡng của mình."
Vẻ mặt của ngài Bede cứng đờ.
"Nhưng mà ông nói đúng, vào lúc này, ta có một loại cảm nhận tương tự, ha ha,
giống như..."
Piaget lại ngừng lời.
Hai người, đều trầm mặc.
Ngài Bede là bởi vì một câu nói của Piaget khiến vết sẹo trong lòng mình mở
ra, trong chốc lát có chút bi thương và xấu hổ.
Piaget thì trong mơ hồ, cảm giác được một cảm xúc tiêu cực, cùng với sự hồi ức
của mình, hắn mơ màng phát giác được, nội dung của bức tranh mà mình đã
quên, dường như cũng không phải đang miêu tả việc gì đáng để vui mừng...
Nếu không, mình sẽ không cẩn thận quan sát lâu như vậy, mà lại mỗi lần tỉnh lại
từ giấc mộng kia, sẽ còn phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt đệm chăn, đồng
thời miệng đắng lưỡi khô.
Đây là biểu hiện của việc lo nghĩ trong thời gian dài.
Thật lâu, đợi đến lúc tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật ở dưới bắt đầu ra trận, ngài Bede
thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Cậu nói không sai, ta là người ích kỷ."
"A, ngài Bede, ta không có ý chỉ trích, xin tuyệt đối không nên để trong lòng."
"Nếu như trong tim ta thật sự có gia đình của ta, trong lòng ta lúc trước sẽ
không chờ mong để vẽ ra bức tranh về cảnh tượng trang viên bị phá hủy; nếu
như ta thật sự muốn tốt cho người nhà, ta cũng không nên mang theo cậu mà đi
lang thang, ta vốn phải ở lại trong trang viên, hoặc là ở bên cạnh Karen, bên
người con rể của ta, ta phải đi hỗ trợ làm chút chuyện, như vậy thì con gái ta
mới hạnh phúc hơn.
Nhưng ta không có làm như thế...
Nội tâm của ta, vẫn luôn bài xích những tâm tình này.
Mặt khác, cậu chắc là không biết là, Karen kéo dài việc kết hôn, cũng không
phải là bởi vì cậu ta không cam tâm, còn khát vọng theo đuổi cái gì gọi là tình
yêu tự do, cậu ta là thật sự bề bộn nhiều việc, có lẽ cũng rất nguy hiểm, rất nguy
cấp, cho nên chỉ có thể trước hết gác lại một số việc.
Mà ta... Thật ra cũng không muốn nhìn thấy con gái ta kết hôn với Karen."
"Vì cái gì, ngài Bede?"
"Ha ha..." Ngài Bede phát ra tiếng cười.
Trong đầu của ông ta, hiện lên cảnh tượng vào một buổi chiều, mình đang đứng
trong thư phòng trên lầu ba của một ngôi biệt thự ở phố Mink.
Đằng sau chiếc bàn đọc sách trước mặt, có một ông lão mặc quần áo Cha xứ,
ông lão đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Bede một cái.
Chỉ với cái nhìn này, để Bede gần như không thể thở nổi.
Đồng thời, trong nội tâm tín ngưỡng Bede vô cùng thanh cao thậm chí có thể
nói là khuyết thiếu cảm xúc, lúc đó vậy mà có cảm xúc nhảy cẫng lên, ngỡ như
rằng việc có thể đứng ở chỗ này, đứng trước mặt ông lão này, chính là một cảnh
tượng đáng giá để mình hồi ức và vẽ lại trong cuộc đời của mình.
"Con gái của ngươi, là cháu dâu mà ta lựa chọn."
Quyết định này của ông lão, vẫn đang ảnh hưởng đến hiện tại, cho dù là cháu
của ông ta, cũng sẽ không trái lại quyết định này.
Nhưng điều thật sự khiến Bede sợ hãi, là ánh mắt mà ông lão nhìn về phía mình
sau đó.
Cái ánh mắt này, tựa hồ có một lực xuyên thấu, xuyên qua nội tâm của mình,
trong mơ hồ, thậm chí có thể cảm nhận được một sự mỉa mai... Không, nói cho
đúng, không phải mỉa mai, mà là cảm khái.
Đây là đang nhìn vào mình, nhìn vào tương lai của mình.
Mình một tín đồ của Bích Thần Giáo, buổi chiều ngày hôm đó, bị một ông lão
Thẩm phán quan của Trật Tự Thần Giáo, dùng ánh mắt... Tiên đoán.
Mặt khác chính là, từ sau khi Karen tiến vào trang viên Ellen, mỗi một chuyện
xảy ra, Bede đều có một loại cảm giác, đó chính là trên người Karen tựa hồ có
thể phóng xuất ra từng sợi xích vô hình, cuốn những người ở cạnh vào.
Nguyện ý đứng ở bên cạnh hắn, tuân theo phương hướng mà hắn chỉ dẫn, sẽ bị
khóa chặt hơn, đồng thời cũng có thể dùng mắt trần mà thấy được sự tăng
cường, mà người không nguyện ý, thì sẽ bị từng sợi xiềng xích này quật chết
trong vô hình.
Rời đi trang viên, lựa chọn lang thang, một nửa nguyên nhân là vì Piaget, một
nửa nguyên nhân khác... Là do Bede không dám ở lại trong căn nhà kia.
Ông ta cần không khí mới mẻ, mong muốn tự do, trong cảm tính của một người
cố chấp với nghệ thuật thì trang viên Ellen lúc này, đã trải rộng từng sợi xiềng
xích màu đen, nhất là cái khán thính phòng trong nhà kia!
Bede thậm chí lo lắng, ngày nào đó nếu Karen và con gái mình thật sự kết hôn,
như vậy người làm cha như mình, không cần biết là có muốn quay trở về căn
nhà kia hay không, đều sẽ bởi vì con gái mà cổ mình bị những sợi xích kia quấn
quanh.
Đáng tiếc, những sự biểu đạt không thể tưởng tượng trong nội tâm này, Bede
không có chia sẻ cùng với Alfred, nếu không Alfred nhất định sẽ phát ra một
tiếng tán thưởng, không hổ là người lúc trước có thể đi vào phòng đọc sách để
gặp mặt lão gia Dis.
Chỉ có điều sau khi tán thưởng kết thúc, Alfred sẽ dùng một loại suy nghĩ càng
ca ngợi và càng thần thánh vĩ đại, tự thuật lại cảm giác trong lòng Bede.
Vậy thì nào có phải xiềng xích gông cùm, rõ ràng là... Thánh quang đấy!
Nhiều người khát vọng mong mỏi được như thế mà không thể, ngươi lại dám
trốn tránh nó! Nếu như không phải xem ở trên mặt mũi tiểu thư Eunice, ta
khẳng định phải định cho ngươi một cái tội "Khinh nhờn".
Piaget hỏi: "Cho nên, ngài Bede, ông là đang sợ Karen sao?"
"Ta không biết, nhưng ta biết đại khái, cái bức tranh vẽ tường trong cung điện
mà cậu nhìn thấy trong mộng, miêu tả cái chủ đề gì."
"Là cái chủ đề gì?"
"Một bức tranh cuối cùng mà Bích Thần Rylisa vĩ đại của chúng ta vẽ ra trước
khi vẫn lạc."
"Cái này..."
"Hoặc là nói, chính là bởi vì Bích Thần của chúng ta vẽ ra bức tranh kia, mới
gặp phải sự trấn áp của Thần Trật Tự."
"Là về sự kết thúc sao?"
Ánh Sáng Trật Tự: Bích Thần Rylisa mạo phạm Thần Trật Tự vĩ đại, bị phán
định là Tà Thần, trấn áp.
Bên trong thần thoại tự thuật của những Thần Giáo khác thì ghi lại rất rõ ràng:
Bích Thần ở thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, chính là vào thời điểm mà Thần
Trật Tự xưng bá, vẽ ra kết cục của Thần Trật Tự, từ đó bị Thần Trật Tự trấn áp.
"Chỉ có bức tranh kia, cho nên..." Ánh mắt Bede nhìn về không trung ở đằng xa
một lần nữa, vị "Thiên sứ sáu cánh" này đã biến mất không thấy, "Là sự kết thúc
của hắn sao?"
Cháu trai Dis, tín đồ Trật Tự, con rể của mình và, trật tự vĩ đại...
"Trong bức tranh vẽ kia, tiên đoán sự kết thúc của Karen sao? Thế nhưng mà,
Karen còn trẻ như vậy, ta nhìn thấy hẳn là bức tranh trong quá khứ, khi đó còn
không có Karen..."
"Cậu cũng không phải là Bích Thần năm xưa, không phải sao?"