Sau khi Richard nói xong lời này, đột nhiên cảm giác được mình thật ngu xuẩn,
sau đó vô thức sờ lên đầu, cũng không biết rốt cuộc là đang sờ bản thân mình
hay là sờ Jerry.
Một lát sau, thấy Alfred và Wilker còn đang trầm mặc, Richard chỉ có thể
gượng cười nói:
"À, cái đó, là ta nói đùa thôi."
"Hmm..." Wilker cau mày, nói, "Cái này giống như, đúng là một cái phương
pháp thật tốt."
Richard: "À, thật sao?"
Wilker đưa tay vuốt vuốt trán, nói: "Lúc hành động, phải ra lệnh cho thần quan
không được phép mặc thần bào Trật Tự thật ra cũng không có vấn đề, trú quân
không thể không mặc áo giáp... Nhưng có thể dùng thuốc màu nhuộm áo giáp
sang màu khác, cái này hẳn là cũng không có vấn đề nhỉ?"
Alfred nói: "Kế hoạch nhiệm vụ là chúng ta làm, trên lý luận mà nói, là không
có vấn đề."
Sau khi nhiệm vụ được ban xuống, mặc dù người tiếp nhận nhiệm vụ sẽ cảm
thấy kỳ quái, nhưng bọn họ vẫn là sẽ làm theo.
"Ha ha." Wilker trực tiếp cười ra tiếng, "Cho nên, cứ như vậy mà phá giải?"
Alfred lại hỏi ngược lại: "Thế nhưng mà nếu như người của chúng ta đều không
mặc thần bào mà áo giáp của trú quân đều nhuộm sang màu khác, vậy hình ảnh
của những thi thể nằm dưới đất này, là ai đây?"
Đây là một sự ngụy biện, nhưng cơ sở ngụy biện ở chỗ tiên đoán "Thật hay
giả", một cái điều kiện không xác định tự nhiên sẽ mang đến vô hạn khả năng.
Wilker lắc đầu, cảm khái nói: "Đau đầu, suy nghĩ cái này còn phức tạp gấp vô
số lần việc lên kế hoạch, tâm tình cũng sẽ càng chập chờn, trách không được
Thần Trật Tự vĩ đại của chúng ta sẽ trấn áp Bích thần, loại Thần linh và giáo hội
thích lải nhải này vốn nên bị trấn áp, nên bị phán định là Tà giáo."
Alfred bưng ly nước lên, uống một ngụm nước đá, nói: "Căn cứ theo ghi chép
bên trong thần thoại tự thuật, Bích Thần là bởi vì vẽ ra kết cục của Thần Trật Tự
nên mới bị Thần Trật Tự trấn áp, rất có thể, Thần Trật Tự chúng ta năm đó cũng
gặp phải tình huống tương tự như chúng ta bây giờ, thậm chí còn đưa ra lời cảm
khái giống như thế."
Richard chú ý tới Wilker sau khi nghe được mấy câu này, trên mặt bắt đầu thấm
mồ hôi lạnh, chân đặt ở dưới bàn bắt đầu run rẩy.
Đây dùng Thần để nói đùa, đối với Wilker mà nói, là chuyện đại nghịch bất đạo,
Thần, làm sao có thể tương tự với mình đây?
Nhưng Wilker cố nén sự khó chịu trên tâm lý và cơ thể,
Mở miệng nói:
"Ha! Ha!"
Cái tiếng "Ha ha" này, không biết sao có chút lớn, đến mức Richard vô thức xoa
lỗ tai.
Nhưng Wilker không có phát giác được sự lúng túng của mình chút nào, chủ
động nói với Alfred:
"Có lẽ là vậy, ha ha!"
Alfred cúi đầu xuống, bắt đầu tiếp tục làm việc, hắn có thể cảm giác được
Wilker thực sự rất muốn hòa tan vào, cái này vốn cũng là kế hoạch của Alfred,
nhưng khác biệt với những người khác tiếp nhận và rung động một cách bị
động, tính mục đích của Wilker quá mạnh.
Nhưng mà, Alfred cũng không thay đổi ý nghĩ muốn thu nạp cậu ta, rốt cuộc,
đoàn đội trong thời kỳ mới được thành lập, có một ít kẻ đầu cơ lẫn vào là không
cách nào tránh khỏi; dùng tư duy biện chứng để xem xét, còn phải khẳng định
tác dụng mà những kẻ đầu cơ này phát huy ra trong một thời kỳ lịch sử nào đó,
nhưng cùng lúc vào những thời điểm thích hợp cũng cần lưu ý đến việc duy trì
sự thuần khiết tương đối trong nội bộ đoàn đội.
Cái này giống như là câu nói mà thiếu gia từng nói: Nước xử lý bằng thuật pháp
thanh tẩy, không nuôi được cá.
Lúc này, bên ngoài có người đẩy mở cửa đi vào, ba người trong phòng lập tức
đứng dậy thăm hỏi:
"Karen."
"Bộ trưởng."
"Thiếu gia."
"Ta mới vừa trở về từ đại khu Dinger, đã nói chuyện xong với Loya, bản kế
hoạch nhiệm vụ mọi người làm ra sao rồi?"
"Đã sắp hoàn thành sơ thảo." Alfred không có đem kế hoạch đã sửa sang đến
cho Karen thẩm duyệt.
"Vậy nắm bắt thời gian, khi trở về Neo gửi cho ta một con quạ, ta muốn về nhà
một chuyến..." Dừng một chút, Karen nói bổ sung, "Nhà tang lễ."
Alfred chỉ chỉ vào Richard, nói: "Vậy thì để Richard giúp ngài lái xe đi, vừa lúc
cậu cũng có thể kể lại kế hoạch nhiệm vụ của chúng ta cho ngài."
"Ừm, tốt."
Karen khoát tay áo, xoay người bước xuống dưới lầu, Richard cầm chìa khóa xe
theo ở phía sau.
Nhưng chờ đến sau khi ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài có một chiếc xe ngựa
đang dừng.
"Này, Karen, bệnh tình của anh rất nghiêm trọng đấy."
"Ha ha."
Bây giờ nhiều lúc cũng chỉ có Richard mới có thể "Không biết lớn nhỏ" đối với
Karen.
Mặc dù Richard đã cực kỳ chú ý, nhưng một số thời điểm là không kìm lòng
được, loại cảm giác này giống như là cha của cậu ta bởi vì chị mình chết mà
mắc phải vấn đề tinh thần, trên mức độ nhất định, không phải bản thân Richard
có thể khống chế.
Xe ngựa chạy nửa đường, Richard kể lại một chút nội dung trong bản kế hoạch
cho Karen, Karen vừa nhìn xem phong cảnh ngoài cửa sổ xe ngựa vừa nghe,
vẫn luôn không phát biểu ý kiến gì.
Bởi vì trên phương diện sự vụ, bất kể là Alfred hay là Wilker, thật ra đều mạnh
hơn mình.
Nhưng có một việc, khiến Karen hứng thú: "Thay quần áo?"
"A, đúng vậy, là một trò đùa của ta."
"Một trò đùa rất trí tuệ, ta nghĩ Alfred chắc chắn sẽ thêm vào trong kế hoạch."
"À, Karen, đối với lời tiên đoán kia anh thấy thế nào?"
"Ta không có cái nhìn gì cụ thể, ta chỉ nhận định một chuyện, lịch sử, là do
người tạo ra."
"Làm sao cảm giác có chút qua loa..."
"Đối đãi vấn đề như vậy, qua loa thường là lựa chọn sáng suốt nhất, tàn giáo của
Bích Thần giáo vì cái gì phần lớn đều cho người ta cảm giác điên điên khùng
khùng, cũng là bởi vì bọn họ vẫn luôn chìm vào suy nghĩ đó mà không thoát ra
được."
"A, đúng."
Richard duỗi ra một ngón tay, ấn lên trán của mình.
Ánh mắt Karen ngưng lại, lúc trước anh không phát giác, bây giờ từ động tác
này đã nhìn ra: "Cậu bỏ Jerry vào trong đầu của mình?"
"A... Không thể sao?"
"Cậu xác định mình có thể hoàn toàn khống chế lại nó sao?"
"Ài, nói gì mà khống chế hay không khống chế, đều là anh em."
"Ta nhớ được có bảo cậu đi hỏi bộ trưởng Neo, hỏi ý hắn về phương pháp chăn
nuôi, cậu có đi không?"
"Đã đi từ lâu, Bộ trưởng Neo cho ta rất nhiều phương pháp điều khiển..."
"Sau đó thì sao?"
"Ta cảm thấy không dùng tới, ngày nào đó nếu Jerry muốn đi mà nói, nó sẽ nói
với ta, ầy, anh nhìn xem."
Richard giơ cánh tay của mình lên, ở chỗ cổ tay có chút nhô lên, có thể trông
thấy có thứ giống như một con tằm đang nhúc nhích.
Mặc dù cách một lớp da thịt, nhưng vẫn như cũ có thể cảm nhận được, nó đang
nịnh nọt Karen.