Số 13 Phố Mink

Chương 2219: Thi thể (3)




Piaget và Bede cũng đều quay đầu nhìn về phía Karen, nhưng bởi vì Karen cải

biến gương mặt, cho nên bọn họ không nhận ra được.

Ừm, Piaget là không nhận ra được, nhưng sau khi ngài Bede quay đầu lại, dùng

một cái tay nâng cằm của mình tiếp tục vẽ tranh, bút vẽ không đụng vào giấy vẽ

mà còn cố ý lắc lắc.

"Phu nhân, ta là người mê sách của bà, nếu như có thể mà nói, ta muốn hẹn với

phu nhân chụp chung một tấm lúc bữa tối hôm nay."

"Đương nhiên có thể." Phu nhân Baolifa cười gật đầu đáp ứng.

"Vậy thì sẽ không quấy rầy phu nhân nữa."

Karen đi ra khỏi phòng vẽ tranh, đứng ở ngoài cửa.

Richard giang tay ra, hỏi: "Muốn chờ sao?"

"Ừm."

"Ồ, có trời mới biết phải chờ tới bao lâu, anh là muốn gặp hai họa sĩ kia sao,

đơn giản vô cùng."

Richard đẩy cửa ra đi vào phòng vẽ tranh, giang hai cánh tay, hô: "A, đây không

phải là phu nhân Baolife thân yêu nhất của ta sao, mỗi lần nhìn thấy phu nhân

thì mười ngón tay của ta đều không kiềm chế nổi mà run rẩy, muốn diễn tấu

riêng một bài cho phu nhân."

"Thật sao, ngài Eisen?"

"Đương nhiên, ta thế nhưng là có quá nhiều lời muốn nói với phu nhân đấy."

Richard quay đầu nhìn về phía hai vị họa sĩ, "Hai ngươi đi ra ngoài trước một

chút, ta muốn cùng phu nhân Baolifa của ta nói chuyện một hồi."

Piaget và Bede đứng dậy rời khỏi phòng vẽ tranh, Bede nhìn thấy Karen đứng ở

trong hành lang, chỉ chỉ sát vách: "Cậu có thể lấy thân phận khách để mở một

phòng vẽ tranh, chúng ta vào đó nói chuyện."

Lúc này Piaget lộ ra vẻ khiếp sợ, kinh ngạc nói: "Nam cũng có thể?"

Ngài Bede cười cười, sau khi Karen đi vào phòng vẽ tranh ở bên cạnh, ông ta

vẫy vẫy tay với Piaget, đi vào.

"À, thưa ngài, có chuyện ta cần nói một chút, trong hạng mục phục vụ của ta

không bao gồm..."

"Răng rắc..."

Piaget còn chưa nói hết lời, Bede tiên sinh liền đóng cửa lại, nói: "Karen, thật

bất ngờ, thế mà có thể gặp cậu ở chỗ này."

"Cái gì, hắn ta là Karen?" Trên mặt Piaget lộ vẻ kinh ngạc, "Ông có lầm hay

không?"

"Xem ra tình bạn giữa cả hai không có kiên cố như trong tưởng tượng của cậu

nhỉ, Piaget, sao ta có thể nhìn lầm, làm cha, vốn chính là thiên địch với người

đàn ông cướp mất con gái của mình."

"Karen? Cậu thật sự là Karen?" Piaget hỏi.

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Là ta."

"A, trời ạ, thật sự là không nghĩ tới có thể gặp cậu ở chỗ này."

Karen nhìn về phía Bede, hỏi: "Nếu ngài đã trở về, vì cái gì không quay về

trang viên, Eunice và phu nhân, đều rất nhớ ngài."

Bede lắc đầu, nói: "Hành trình của chúng ta còn không kết thúc, chúng ta chỉ là

đi tới thành phố York, mà không phải về nhà."

"Cho nên, ngay cả về thăm cũng chẳng muốn sao?"

Bede tiên sinh cười nói: "Cậu nguyện ý để ta về nhà sao, Karen, ta đã từng nói,

chờ trở đến lúc ta trở về thì đó là lúc tham dự hôn lễ của con gái mình."

Karen nhìn về phía Piaget, hỏi: "Hai người làm phục vụ ở đây sao?"

Piaget nhẹ gật đầu, nói: "Là người tiếp đãi, tiền lương của chúng ta cao hơn

nhân viên phục vụ nhiều."

"Làm ở chỗ này..."

Piaget bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "A, Karen, cậu bây giờ là nhân vật lớn,

đúng không?"

"Ừm?"

"Nhân vật rất rất lớn, cùng với lần trước lúc thấy cậu ở Luân Hồi Cốc, hoàn

toàn khác nhau, đúng không?"

"Làm sao anh biết?"

"Trên báo đấy, ta thường xuyên có thể nhìn thấy cậu có mặt trên báo chí của

giáo hội, nhất là trong một khoảng thời gian trước, giống như trên tờ báo của

mỗi một giáo hội đều có thể trông thấy tin tức liên quan đến cậu."

Ngài Bede rất bất mãn nói: "Hắn tự tiện trộm mất phiếu điểm ta tiết kiệm để

mua báo, dẫn đến chúng ta ngay cả trận pháp dịch chuyển cũng không dùng

được, không thể không ngồi trên ghế cứng của tàu hỏa suốt nửa tháng trời."

Karen không khỏi nói: "Hai người thật giống như đang tu hành."

Bede nhún vai, nhìn thoáng qua Piaget, nói: "Vốn là vậy."

Nghe được câu trả lời này, Karen bỗng nhiên nhớ lúc vừa gặp mặt Alfred,

Alfred luôn luôn thích nói: Trong cổ tích thần thoại, khi mỗi một đấng vĩ đại

giáng thế, ở bên cạnh đều sẽ có một tùy tùng trung thành bảo hộ.

Cho nên, Bede, là tùy tùng của Piaget sao?

Karen hỏi: "Vậy hai người tới nơi này làm gì, làm công ở chỗ này cũng không

kiếm được phiếu điểm."

Mặc dù nơi này là sản nghiệp do Vực Thẳm lén lút kinh doanh, nhưng nhân

viên phục vụ bên ngoài chỉ có thể lấy Rael làm tiền lương.

"Bởi vì một tháng trước Piaget vẽ một bức tranh, sau khi xem tranh, ta suy tư

thật lâu mới nhận ra bức tranh thế mà vẽ nơi này của thành phố York. Bức tranh

này có chút mê người, cho nên chúng ta đến đây, chờ đợi thưởng thức kỳ quan."

"Tranh ở đâu?"

"Ở chỗ này." Bede lấy từ trong túi tiền của mình ra một cái bút máy, sau khi

tháo nắp bút ra, rút ra một thứ giống như khăn lựa, khăn lụa rất mỏng, cũng

hoàn toàn trong suốt, sau khi mở ra thì diện tích rất lớn, lớn hơn giấy vẽ thông

thường.

Karen mở miệng nói: "Vật liệu rất đắt tiền."

"Đương nhiên, phiếu điểm không dễ kiếm, nhưng ta và Piaget đã quy định cẩn

thận, trừ phi bỗng nhiên ngứa tay đến mức thực sự không chịu được, nếu không

tuyệt đối không dùng vật liệu này để vẽ tranh. Cuộn giấy Marnes, mỏng bền và

dễ mang theo, mặc dù vẽ tranh ở trên sẽ rất khó, nhưng hiệu quả tốt vô cùng."

Piaget có chút xấu hổ nói: "Cho tới bây giờ, ta chỉ dùng một lần, ngài Bede

cũng chưa dùng qua."

Bede mở bức tranh ra trải trên mặt đất, chỉ trong chốc lát, tờ giấy vốn đang

trong suốt hiện ra tác phẩm.

Karen cúi người, bắt đầu quan sát.

Bên trong bức tranh, là một Thiên sứ sáu cánh, hắn dừng giữa không trung, phía

trên là một vầng Trăng máu, bốn phía là bóng tối phủ rộng.

Karen ngẩng đầu, nhìn về phía Piaget, bức tranh này là do Piaget vẽ ra tới a, anh

ta tiên đoán được sự xuất hiện của Thiên sứ sáu cánh.

"Chờ một chút, bức tranh này ta tách thành hai nửa, nửa dưới ở chỗ này." Ngài

Bede mở bức tranh thứ hai ra, nối lại.

Phía dưới, là một khu kiến trúc, ở giữa, chính là toà dinh thự này.

Lúc này, công trình kiến trúc ở bốn phía và phía trên dinh thự, đều đang rực

cháy, trên đường cũng toàn là dung nham, khắp nơi đều là thi thể, tựa như là địa

ngục trần gian.

Ngài Bede cảm khái nói: "Rất khó có thể tưởng tượng, thảm cảnh như vậy, sẽ

xuất hiện tại thành phố York."

Karen thì hồi đáp: "Thảm cảnh như vậy, sẽ không phát sinh, bởi vì..."

Karen vốn muốn nói, bởi vì mình đã ở đây, đã phát hiện sự tồn tại của tên Thiên

sứ này, sau đó không lâu, trú quân Trật Tự Thần Giáo và Đòn Roi Kỷ Luật sẽ

đánh vào nơi này, giải quyết tất cả vấn đề.

Nhưng anh dừng lời lại, bởi vì khi Karen hướng ánh mắt gần hơn, cẩn thận quan

sát những thi thể trên tấm hình, vậy mà phát hiện trên người những thi thể này,

Đang mặc,

Áo giáp màu đen và thần bào màu đen...