ài người.
Trật Tự Thần Giáo không tham dự vào mâu thuẫn nội bộ con người, chỉ phụ
trách đi chặt đứt những cái tay ở ngoài muốn luồn vào kia."
"Nghe thật là cao cấp, anh xác định đây là một cách giải nghĩa khác của lời ta
vừa nói à?"
Karen nhẹ gật đầu.
"A, được rồi." Richard cũng gật đầu theo, lập tức, cậu ta giống như là nghĩ đến
cái gì, hỏi, "Điều tra ra được cái gì rồi sao?"
"Trước tiên nói một chút về kết quả điều tra của cậu đi."
Richard: "..."
Karen không còn đùa cậu ta nữa, nói: "Một con cá lớn, chờ sau khi rời khỏi đây
lại sắp xếp tiếp."
Dùng cơm xong, Karen dự định lại đi dạo một vòng, đợi đến buổi chiều chừng
hai giờ rồi rời đi, đúng lúc này, Karen trông thấy ở nơi xa có ba bóng người
đang đi lên lầu, đi ở trước nhất, là phu nhân Baolifa, vị nữ tác gia lúc đi vào
từng thấy trên đường;
Hai người đàn ông đi ở phía sau bà ta thì một người kẹp lấy một cái bàn vẽ,
bóng lưng này, thật sự là quá quen thuộc.
Là người bạn tốt có tiền mà mình quen biết ở La Giai, Piaget. Đi cùng với cha
vợ tương lai của mình là Bede.
Hành trình lang thang của bọn họ đã kết thúc?
Nhưng vấn đề là nếu đã trở về vì cái gì lại không quay lại trang viên Ellen,
ngược lại xuất hiện ở nơi này?
Bạn tốt của mình và cha vợ đến dinh thự tiêu phí... Cái này vốn là là một
chuyện có thể xem như không thấy.
Nhưng Karen thật đúng là lo lắng bọn hắn ở đây một tuần, ở chỗ này thì chuyện
đó cũng rất phổ biến.
Nhưng vấn đề là ba ngày sau, trú quân Trật Tự sẽ đánh vào nơi này, khi đó tất
cả nhân viên bên trong đều sẽ gặp nguy hiểm.
Karen đứng người lên đi về phía kia, Richard vừa đi vừa hỏi: "Đi đây vậy?"
"Nhìn thấy hai người quen."
Lầu hai là một sảnh đa năng, bên trong chia thành từng nơi riêng biệt, những vị
khách và nhân viên đều có thể ở chỗ này biểu diễn tài nghệ, đương nhiên, tất cả
không thể tránh khỏi một vài tiết mục đặc thù, vì như vị "Nhà diễn tấu dương
cầm da màu Eisen" bên cạnh mình này.
Trong căn phòng vẽ tranh nhỏ, phu nhân Baolifa ngồi ở trên bục làm mẫu, bỏ đi
áo ngoài thì bà ta mặc cực kỳ mỏng manh, bình thường hẳn là bỏ bê chăm chút
bản thân, dựa bàn sáng tác và nhớ nhung chồng mình lâu ngày càng làm cho bà
ta sớm già, cộng với tuổi tác vốn cũng không trẻ, làn da cứ vậy mà chảy xệ
xuống, giống như là một quả hồng mất nước nhăn nheo.
Piaget và Bede dựng bàn vẽ lên, vẽ tranh cho phu nhân Baolifa.
Cửa không khóa, Karen đi tới cửa, lại vừa lúc có thể trông thấy tác phẩm của
hai người.
Họa nghệ của Piaget tiến triển thần tốc, phu nhân Baolifa được vẽ ra có một loại
vẻ đẹp mông lung thuộc về tranh vẽ, hoàn toàn là tự mang theo hiệu quả mỹ
hóa;
Ngài Bede bên cạnh thì vẽ tả thực hơn nhiều, ông ta vẽ cả những chi tiết "già
nua" vào trong.
Karen nhìn một chút đã nhận ra, cha vợ mình là cố ý, mặc dù vẽ rất giống,
nhưng phu nhân Baolifa nhìn vào thì chắc chắn sẽ không cực kỳ thích bản thân
mình trong "Chân thật như vậy", đến lúc đó bà ta sẽ càng thích bản thân mình
nhìn đẹp hơn trong bức tranh của Piaget.
"Ta không gọi đồ uống." Baolifa phu nhân nhìn thấy Karen đi tới.