Số 13 Phố Mink

Chương 2209: Thiên sứ giáng lâm (3)




Nhân viên phục vụ mỉm cười trả lời: "Ngài Eisen, bởi vì ngài lựa chọn dịch vụ

cao cấp nhất, mà những căn phòng ở đây đều rất lớn và cách âm rất tốt, cho nên

có sát vách hay không đều không có ảnh hưởng. Đương nhiên, nếu như hai vị

có nhu cầu trên phương diện này mà nói, chúng ta có thể sắp xếp cho hai ngài ở

cùng phòng để phục vụ."

"Không được không được, ta không có loại yêu cầu đặc thù này."

Richard vừa cự tuyệt vừa ghé người sang phía Karen nói nhỏ: "Ta có chút hồi

hộp."

Karen đáp lại nói: "Cậu nên tin tưởng Jerry của cậu."

Hai người chia ra, Karen bị dẫn vào một phòng riêng.

"Ngài Richard, đây là danh sách phục vụ chi tiết, xin ngài đánh dấu sau những

hạng mục mà mình muốn chọn."

"Được rồi."

Karen ngồi xuống trên ghế sa lon, không gian phòng rất lớn, một chiếc giường

lớn một cái phòng khách cùng một cái thư phòng, a, đương nhiên, không thể

thiếu một cái phòng tắm lớn, không có gì bất ngờ xảy ra thì nó mới là thứ được

sử dụng nhiều nhất ở trong căn phòng này.

Danh sách rất dài, cần tuyển chọn từng phương diện, từ không khí chủ đề, kịch

bản, khung cảnh, trang phục, tất cả đều cung cấp rất nhiều lựa chọn.

Lần trước khi Karen điền giấy tờ giống như vậy, vẫn là lúc mình đặt may thần

bào lần đầu trong cao ốc giáo vụ.

Nhưng là, kịch bản và trang phục là có thể thay đổi tùy lúc, chủ đề không khí

mà nói, cũng có thể miễn cưởng, nhưng hoàn cảnh, rốt cuộc là ý gì?

Trang trí còn có thể thay đổi sao, vậy phải cần thời gian bao lâu, phiền phức

dường nào?

Karen cho rằng, phần lớn khách hàng vào trong căn phòng này, hẳn là cũng sẽ

không quá có nhiều sự kiên nhẫn.

Mặt khác, phía dưới cùng nhất thế mà còn có phương thức thư giãn.

Hạng mục vẫn không ít như cũ, Karen lựa chọn là "Thư giãn xoa bóp".

Cuối cùng, chọn xong từng mục, nhân viên phục vụ cầm lấy: "Xin ngài hãy chờ

một chút."

"Được rồi."

Nhân viên phục vụ vừa mới xoay người, lại quay trở về: "Thưa ngài Richard,

phương thức thư giãn mà ngài chọn thật sự là Xoa bóp thư giãn sao?"

"Đúng vậy, không sai."

"Ngài Richard, ta phải nhắc nhở ngài, một khi đã xác định, hạng mục phục vụ là

không được thay đổi giữa chừng, nói cách khác nếu như đến lúc đó ngài

muốn..."

"Ta xác định."

"Được rồi, thưa ngài, xin ngài chờ một chút."

Nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

Karen đứng dậy, đi đến trước bàn đọc sách, phía trên có đặt quyển vở và bút

viết, trên giá sách bên cạnh còn trưng bày không ít sách, đều cực kỳ mới, nhưng

hầu như đều có dấu vết được đọc qua.

Hiển nhiên, có không ít người cũng sẽ tiến hành giao lưu với những hiền giả

trong sách trong lúc ngắn ngủi.

Karen lại đi đến bên cửa sổ, ánh nắng phía ngoài vừa đủ, thời tiết tốt khó gặp.

Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một chút;

Ừm,

Bên trong phòng quả nhiên có bố trí trận pháp,

Khối Rubic Thuật Khóa xuất hiện trong lòng bàn tay Karen, anh bắt đầu tiến

hành sửa chữa lại trận pháp trong phòng một chút, không chỉ chỉnh sửa lại

quyền khống chế, thậm chí còn rất tốt bụng mà tăng cường thêm cho nó.

Đây xem như là chính rối loạn cưỡng chế của một vị Trận pháp sư đi, trông thấy

trận pháp cẩu thả cũng có chút không thoải mái.

"Cạch cạch cạch..."

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang của giày cao gót.

Nhưng âm thanh không phải thật sự truyền đến từ bên ngoài, mà là âm thanh

mô phỏng phát ra từ một cái đồng hồ treo tường ở trong phòng.

"Kẹt kẹt..."

Cửa bị đẩy ra.

Cùng một thời gian, Karen ngửi được hương thơm, bốn phía nhộn nhạo lên từng

gợn sóng đặc thù, đây là thuật thôi miên tinh thần.

Karen vô thức khống chế tinh thần lực của mình không tiến hành phản kích lại

theo bản năng;

Sau đó, thử chủ động tiến vào.

Giống như ép buộc bản thân mình tự nhảy vào trong "Hố lửa" mà còn phải cẩn

thận từng li từng tí sợ không cẩn thận giẫm tắt ngọn lửa.

Rốt cục, Karen "Trông thấy" một vùng cỏ xanh như đệm, phía trước còn có một

cái ao nước nhỏ.

Đây là cảnh vật mà trước đó mình đã chọn: Đồng cỏ xanh lá.

"Ngài có mệt không, đừng sợ, ta đến cùng với ngài."

Thanh âm của một người phụ nữ truyền đến từ phía sau lưng, Karen xoay

người, trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu xanh lá hơi mờ,

mọc ra một đôi cánh giống như cánh chuồn chuồn từ từ rơi xuống giữa không

trung.

Nhưng ánh mắt “thật sự” của Karen, đã xuyên thấu sự ngăn cản của "Huyễn

cảnh", nhìn thấy trong căn phòng này, một người phụ nữ mặc quần áo màu vàng

thoải mái, nét mặt thanh lão, tay đang cầm một hộp gỗ tinh xảo làm vật dẫn trận

pháp.

Nữ tinh linh trong "Huyễn cảnh" vô cùng ngọt ngào dịu dàng, mà người phụ nữ

trong hiện thực này, thì lạnh lùng bình tĩnh, lại mang trên mặt vẻ khinh bỉ và

không kiên nhẫn.

Karen biết, cô ta không phục lắm.

Là thần quan cao cao tại thượng, lại cần phải ở chỗ này "Phục vụ" cho những

người bình thường, cái này khiến cô ta cảm giác được lòng tự ái của mình bị

giẫm đạp.

Trong huyễn cảnh, nữ Tinh Linh xinh đẹp mời Karen cùng nhau tắm rửa, Karen

nghe theo chỉ dẫn, cởi đi từng món quần áo trên người, đi vào hồ nước, nhưng

thật ra là bước vào bồn tắm lớn trong phòng.

Người phụ nữ trong hiện thực đưa tay giơ hộp gỗ lên, hộp gỗ tự nổi bồng bềnh,

bản thân cô ta, thì cầm lên một cây thông cống và một tấm thảm có chút bẩn

trong phòng, chuẩn bị chà lưng cho Karen.

"Khách hàng" trong hiện thực thì không thể cảm giác được, giác quan của bọn

hắn sẽ chỉ là được nữ Tinh Linh xinh đẹp cẩn thận lại dịu dàng giúp bọn hắn

tắm rửa, cực kỳ mập mờ.

Karen ngồi trong bồn tắm, hai tay đặt ở hai bên bồn tắm lớn.

Người phụ nữ đến gần, trông thấy Karen, nhất là lúc trông thấy ánh mắt của

Karen nhìn về phía mình, cô ta bỗng nhiên có chút e ngại.

Cô ta không biết loại tâm tình này là đến từ đâu, cũng không khiến cô ta cảnh

giác, theo một loại bản năng, bỏ cây thông cống xuống, tấm thảm bẩn cũng đặt

xuống, sau đó đi đến bồn rửa sạch tay, cầm lấy một cái khăn sạch đi tới.

Cái hộp gỗ kia lơ lửng, một sợi dây màu vàng chạy dọc theo nó, yên lặng, đâm

vào cánh tay Karen, khí huyết, bắt đầu từ từ được rút ra.

Cho nên, cái khí linh kia yêu cầu đã cao đến nỗi không chỉ có khí huyết của

nghệ thuật gia, hơn nữa còn phải là trong lúc tinh thần của bọn họ vui thích, a,

có tinh thần thần nghệ thuật đến vậy sao?

Khi tay của người phụ nữ sắp chạm đến cơ thể của mình, Karen giơ tay lên.