Số 13 Phố Mink

Chương 2207: Thiên sứ giáng lâm (1)




"Đây."

Richard đưa một cái bình nhỏ cho Karen, bên trong chứa tinh huyết của

Richard, một bộ phận tinh hoa trong máu.

"Ừm."

Karen rất tự nhiên mà nhận lấy bỏ vào trong túi.

Bởi vì không ngượng ngùng gì, có Jerry, công năng tạo máu của Richard rất

mạnh, nếu không cũng không có khả năng liên tục bị đánh ra máu mà tinh thần

có thể tiếp tục phấn chấn.

Sau khi kiểm tra thẻ hội viên ở chỗ bảo vệ ngoài cổng, Karen và Richard có thể

tiến vào trang viên, bên trong có rất nhiều đội tuần tra, bảo vệ vô cùng nghiêm

mật.

Dù gì thì nơi này cũng là nơi có mức tiêu phí rất cao, hành vi phóng túng của rất

nhiều danh nhân ở chỗ này cũng không được phép truyền bá ra ngoài.

Một chiếc xe ngựa chạy qua bên cạnh hai người, màn xe kéo lên, có thể trông

thấy có một người phụ nữ ngồi ở bên trong, mặc dù bà ta trang điểm rất dày,

nhưng cũng không cách nào che giấu tuổi tác của bà ta, hẳn là gần năm mươi.

Karen và Richard vốn cũng là có thể ngồi xe ngựa đi vào, nhưng vì muốn nhìn

xem hoàn cảnh bên trong dinh thự, cự tuyệt đãi ngộ này.

Chờ sau khi chiếc xe ngựa đi qua, Richard bước đến bên người Karen nhỏ giọng

nói: "Bà ta là phu nhân Baolifa, một vị tác gia rất có danh vọng."

"Là bà ta?"

"A, anh có xem qua sách của bà ta à?" Richard có chút ngoài ý muốn.

"Ừm."

Karen vẫn luôn có thói quen đọc sách, khi rảnh rỗi sẽ rút lấy một quyển từ trên

giá rồi lật xem, từ Ruilan đến Wien, vẫn luôn duy trì đến bây giờ, cùng với việc

tốc độ đọc của anh nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên đã

đọc rất nhiều.

Vị phu nhân Baolifa này có mấy quyển sách thành danh « Anh à, em muốn khẽ

nói với anh », « Thư tình gửi chốn Thiên đường », « Gương mặt em, nhớ mu

bàn tay của anh ».

Hành văn chặt chẽ nhưng lại tinh tế tỉ mỉ, chủ đề đều là hồi ức đối với người

chồng đã qua đời của mình cùng với cuộc sống ân ái của cả hai.

Cho nên sách của bà ta mặc dù không bán quá chạy, nhưng vẫn luôn có một

lượng độc giả ổn định, bản thân bà ta cũng thường xuyên xuất hiện trong một

chút hoạt động do công chúng hoặc là chính phủ tổ chức, lực ảnh hưởng không

thấp.

Richard dựng thẳng ba ngón tay lên: "Vị phu nhân này chơi rất ghê gớm, một

mình bà ta gọi ba tay đấm quyền anh."

Phía trước có một người đàn ông dừng bước lại, cố ý xoay người nhìn về phía

Richard, còn phẩy tay với cậu ta.

Richard cũng phất tay với hắn, vừa chỉ chỉ Karen bên cạnh mình, ra hiệu mình

bạn mình ở đây, bảo đối phương đi vào trước.

Đối phương rất cao, thể trạng cực kỳ cường tráng, nhìn rất giống kiểu giọng

nam cao, sự thật cũng đúng là như thế.

"Mobigal, người biểu diễn nổi tiếng, ta từng hợp tấu cùng với hắn, mấy bài hát

thành danh của hắn là về lòng chung thủy với tình yêu, “hot” nhất là mấy đơn

khúc kiểu bi tình, vợ hắn qua đời sớm."

Karen hỏi: "Hắn cũng thích một lần gọi ba cái?"

"Một..."

"Vậy thì cũng tính là bình thường."

"Bàn tay."

"Ha ha."

Richard cũng cười theo, nói:

"Ha ha, cũng chịu thôi, đều có hình tượng được dựng nên, hẹn với độc giả hoặc

là thính giả của mình, dễ xảy ra vấn đề, bại hoại thanh danh của mình; nhưng đi

cửa hàng điểm tâm mà nói, lỡ như bị chụp hình lại, thanh danh cũng sẽ sụp đổ.

Nhưng ai trong bọn hắn cũng đều rất có tiền, có nhiều tiền như vậy ai nguyện ý

sống uất ức như thế, còn phải tự dùng tay của mình chứ?"

"Những chỗ giống như dinh thự này ở thành phố York có phải có rất nhiều hay

không?"

"Không phải quá nhiều, nhưng cũng không ít, giá cả phục vụ và nhu cầu phục

vụ quyết định thị trường phân tầng của nó, nhưng mà ta vẫn ưa thích cửa hàng

điểm tâm hơn, ta cảm thấy ở đó mới có không khí của cuộc sống, nói chuyện

tán gẫu cũng vui vẻ."

"Nói chuyện tán gẫu ở đây không vui sao?"

"Lần trước ở chỗ này, ta ở trong phòng cùng một nữ phục vụ ngồi trên giường

uống cà phê tán gẫu, ta muốn cố ý trò chuyện thâm trầm một chút, kết quả sau

khi cuộc nói chuyện gần kết thúc thì mới biết được đối phương là học sinh đang

theo học ngành triết học của Đại học Đế quốc thành phố York."

"Có rảnh thay vì ở ngoài tìm người trò chuyện, không bằng về nhà trò chuyện

với cha mình nhiều một chút."

"Karen, anh nhìn lại lương tâm của mình xem, cha ta có cần ta nói chuyện à?"

"Vẫn cần phải có sự giao lưu."

"A, bây giờ ta nói chuyện với ông ấy, không nói được vài câu, ta đã cảm thấy

ông đang tìm cớ để đánh ta. May mà hành động lần này bí mật, không để lại dấu

vết gì, để ông ấy không có gì có thể lấy làm cơ hội phát bệnh."

Đi vào cửa lớn của tòa kiến trúc, lầu một là bố cục của một đại sảnh kiểu cũ,

không gian rất rộng, mà lại chia ra không ít khu vực riêng.

"Lầu một coi như bình thường, lầu hai lầu ba lầu bốn và hướng lên trên, cách

chơi coi như đa dạng hơn nhiều."

"Chọn hạng mục trực tiếp nhất đi." Karen nói.

Không cần thiết từng bước từng bước trải nghiệm, cũng không phải cố ý đi dạo

đến kỹ viện, dù là nó rất cao cấp.

"Được rồi, ta đi sắp xếp trước, một mình anh à?"

"Cả hai."

"Ta không muốn, ta chán ghét loại giao lưu trên mặt thể xác mà không có tình

cảm này, để cho ta liên tưởng đến hai con chó giao phối ở đường."

"Lần trước trong rạp hát của đảo Ám Nguyệt, cậu không chọn người à?"

"Ta nói ta và người cá kia cùng nhau đánh cờ trên lớp vảy của cô ta, anh có tin

không?"

"Nhưng sau khi ra ngoài nghe cậu giới thiệu có vẻ rất sinh động mà."

"Đó là vì để hòa hợp không khí." Richard vỗ trán một cái, "Được rồi, lần này

coi như là hiến thân vì nghệ thuật đi, nhưng cụ thể muốn làm đến một bước

nào?"

"Cũng không phải bị rút khô trong một lần duy nhất, sợ cái gì."

"Được, ta đi quầy lễ tân yêu cầu sắp xếp một chút dịch vụ xa hoa nhất, bởi vì

vậy cần dùng đến căn phòng ở tầng cao nhất, phòng ở đó lớn và trang trí rất tinh

xảo, ta nghĩ hẳn là nơi phòng làm việc mà bọn hắn che giấu."

"Đi thôi, ta chờ cậu."

"Bốp!" Richard vỗ tay phát ra tiếng, "Nhân viên phục vụ, mang hai ly nước đá

qua đây."

Nói xong, cậu ta bước đến chỗ quầy lễ tân