Số 13 Phố Mink

Chương 2205: Dù sao ông ấy cũng không thể đánh chết ta (2)




"A, đương nhiên, đây là vinh hạnh của gia đình chúng ta." Lucie lập tức dẫn

Karen đi đến một căn phòng trên lầu hai, bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ.

"Bộ trưởng Karen, ngài còn có gì cần sao?"

"Không cần, cảm ơn. Mặt khác, rất xin lỗi, tiếp theo thì phòng khách của nhà cô

có thể sẽ nhao nhao một chút."

"Xin ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, ta và chồng của mình, cực kỳ cảm

kích ngài."

Nội dung trao đổi lúc trước trong phòng khách, Lucie cũng có nghe, nếu như

việc này thật sự dính đến thứ cấp bậc kia, vậy công lao lần này, sẽ vô cùng khả

quan, chồng mình có lẽ thật sự có thể bởi vậy mà có đột phá trong sự nghiệp.

Mặc dù có "Quý nhân" tương trợ, nhưng đầu nguồn của chuyện này, đúng là do

chồng mình điều tra ra được.

Mỗi một bộ thi thể mà Nhà Tang Lễ ở đối diện thu về được, Duck sẽ kiểm tra

tất cả kỹ càng, đây là manh mối đổi lại được do sự cẩn thận trong công việc của

chồng mình.

"Vậy thì..."

"Cô còn có việc?"

"Bộ trưởng Karen, ngày mai ta dự định xin phép nghỉ, ta muốn ở nhà, nhìn xem

có thể giúp đỡ một chút việc hay không."

"Cô không cần xin phép nghỉ."

"Thế nhưng mà..."

"Wilker sẽ phát ra văn kiện yêu cầu hỗ trợ, yêu cầu bộ môn trận pháp của đại

khu điều động một vài Trận pháp sư đến giúp hoàn thành nhiệm vụ."

"Cảm ơn ngài."

"Khách sáo."

"Bộ trưởng Karen, ta rất tò mòi..."

"Tò mò cái gì?"

"Không, không có gì, ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Đóng cửa phòng, Karen nằm ở trên giường, thật ra anh không buồn ngủ, nhưng

làm người lãnh đạo đoàn đội, công việc của anh đã hoàn thành, vì để cho mình

càng có cảm giác tham dự, anh tự sắp xếp cho mình tham gia hành động ẩn núp

dò xét;

Nhưng bây giờ, điều duy nhất anh có thể làm, đó là tìm một chỗ yên tĩnh mà

đợi, đừng ảnh hưởng đến sự phát huy của các thuộc hạ.

Trong đầu bắt đầu hiện ra cảnh tượng đêm đó ở phố Mink, "trong giấc mộng"

mình nằm trên đồng cỏ, bên trái là một người phụ nữ, bên phải là một người đàn

ông.

Mình nói cho bọn họ, thật ra mình cũng không phải là con của bọn họ, nhưng

bọn họ vẫn lựa chọn giúp đỡ mình như cũ.

Nếu không, Ranedal vào đêm đó, có lẽ trước lúc Dis bắt hắn đi, đã giành lại

được cơ thể của “hắn”.

Karen rất rõ ràng, mình có cảm tình với phu nhân Đường Lệ, bà ấy vẫn luôn

quan tâm che chở mình;

Về phần đối với những người khác trong nhà Guman, nhiều khi, Karen đều là

xem ở trên mặt mũi của "Người phụ nữ kia", bà ấy từng bảo vệ mình giống như

là con trai của bà ấy khi đứng trước Tà Thần.

Mình, thiếu nợ bà ấy, do vậy chỉ có thể trả lại cho người nhà Guman.

"Cộc cộc!"

Cửa bị gõ vang.

"Vào đi."

Richard đẩy cửa ra bước vào: "Haha, Karen, ta biết anh còn chưa ngủ, tư liệu ta

đã mang tới, bọn người Wiker đang xem xét."

"Ừm, thẻ hội viên có mang theo không?"

"Mang theo." Richard móc ra hai tấm thẻ chứng nhận.

"Cậu thế mà mang theo trên người à?"

"Làm sao có thể, ta bỏ trong ngăn kéo ở phòng làm việc, anh biết mà, trong nhà

của ta có đôi khi cũng không phải là nơi an toàn, nếu như lại bị cha ta phát hiện

một lần nữa, ông ấy hẳn là sẽ không chỉ đánh gãy chân của ta đơn giản như vậy,

rất có thể là trực tiếp bẻ gãy cổ ta đấy."

Richard vừa nói vừa làm ra động tác "Vặn cổ".

"Cái chỗ kia buổi sáng có kinh doanh sao?"

"Kinh doanh, nó kinh doanh bất cứ thời tiết nào, mặc dù chiếm diện tích không

lớn, nhưng các hạng mục giải trí thì cực kỳ toàn diện, có vài hội viên ở bên

trong chơi một lần là một tuần lễ thậm chí một tháng cũng không tính là hiếm

thấy. Ta có thể làm dẫn đường, cho nên..."

"Buổi sáng ngày mai, ta dẫn cậu đi."

Richard trực tiếp nắm bàn tay lại, rất là kích động nói: "Quá tuyệt vời!"

Bắt đầu từ lần thí luyện đại khu, Karen khiêng cậu ta đi lên núi tuyết, Richard

gần như biến thành người khác, cậu ta không còn giống như kiểu trước đây

không có việc gì làm, biếng nhác, cậu ta bắt đầu cố gắng để cho mình biến

thành một người có tác dụng, mà không chỉ là một vướng víu bên người Karen.

Cậu ta quý trọng mỗi một cơ hội có thể phát huy tác dụng của mình, dù chỉ đơn

giản là làm chân chạy hay lấy văn kiện, trước đó cậu ta cũng có thể làm rất vui

vẻ và cũng rất chân thành.

Đương nhiên, nếu có nhiệm vụ quan trọng hơn có thể để mình chấp hành, vậy

thì càng tốt hơn!

"Vậy trước hết ta xuống dưới, anh nghỉ ngơi cho thật tốt?"

"Ừm."

Richard rời đi.

Karen nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà, tự nhủ:

"Thần khí, khí linh, đam mê đặc thù... Sẽ không phải có liên quan đến đồng xu

Varax chứ?"

...

Mặc dù không buồn ngủ, nhưng Karen vẫn là ngủ một giấc, lúc đầu nhiệm vụ

bảo an rèn luyện, để cho anh quen thuộc trong lúc không buồn ngủ thì có thể

ngủ bù, giống như là hai cái bướu của lạc đà, có thể chứa ngủ bù.

Lucie sắp xếp xong xuôi cho Karen một bộ đồ rửa mặt mới, đặt trên ghế trước

cửa phòng Karen.

Sau khi Karen rửa mặt, nhìn xem mình trong gương phòng tắm, chợt phát hiện

những bộ quần áo hàng ngày mà mình mặc trên người do bà ngoại chuẩn bị lại

vô cùng thuận tiện vào lúc này, mình không cần phải đi tìm quần áo khác.

Đi xuống lầu, có thể thấy được bữa sáng hẳn là do Duck tự mình xuống bếp, sau

khi Wilker mang theo thuộc hạ của mình tiến vào chiếm giữ nơi này, chủ nhân

ban đầu của sở thẩm phán trực tiếp biến thành người phụ trách hậu cần.

Những chỗ Duck có thể nhúng tay vào bây giờ cũng xác thực không nhiều, tối

hôm qua Karen để ông ấy cầm giấy chứng nhận của mình để đi lấy tài liệu đã là

chuyện cuối cùng mà ông ấy có thể làm.

Nhưng Duck buộc tạp dề lên vẫn có vẻ rất vui vẻ, mang theo mấy tên thuộc hạ

thần bộc đi đưa bữa sáng, rất bận rộn vui vẻ.

Để Karen cảm thấy kinh ngạc là, ở chỗ này, thế mà có thể ăn được mì hoành

thánh, rất hiển nhiên là con rể học trộm từ chỗ mẹ vợ đến, làm cũng rất không

tệ.

Cái đôi vợ chồng thần quan trong giáo này, cuộc sống quả thật trôi qua rất tinh

xảo.

Nhịn một đêm, nhưng tinh thần Wilker vẫn sáng láng như cũ, bưng bát tiến đến

trước mặt Karen, móc từ trong túi ra một trang giấy, mở ra, bên trong là một

cái... Kén tằm.

"Bộ trưởng, tối hôm qua chúng ta phân tích một chút về phương thức liên lạc

sau khi ngài xâm nhập vào đó, phía sau dinh thự kia là Vực Thẳm Thần Giáo,

mà bọn hắn lại đang làm chuyện cực kỳ bí mật, dưới điều kiện tiên quyết là

không làm kinh động đến bọn hắn, ngài muốn truyền tin lúc ở đó thì cần

phương pháp đặc thù.

Đây là phương pháp mà Richard cung cấp, cậu ta có thể từ khoảng cách rất rất

xa, để cái kén tằm này thay đổi màu sắc, có thể biến hóa ra rất nhiều loại màu

khác nhau, chúng ta đã xác định tín hiệu riêng cho mỗi loại màu."

"Đúng vậy, không sai, cô của ta đã dùng trận pháp ngăn cách giúp ta thử

nghiệm nó, chắc chắn có tác dụng." Lúc này Richard cũng đi tới nói.